古诗词

拾遗二首新添其二

寒山

家有寒山诗,胜汝看经卷。jiā yǒu hán shān shī,shèng rǔ kàn jīng juǎn。
书放屏风上,时时看一遍。shū fàng píng fēng shàng,shí shí kàn yī biàn。
寒山

寒山

寒山(生卒年不详),字、号均不详,唐代长安(今陕西西安)人。出身于官宦人家,多次投考不第,后出家,三十岁后隐居于浙东天台山,享年一百多岁。严振非《寒山子身世考》中更以《北史》、《隋书》等大量史料与寒山诗相印证,指出寒山乃为隋皇室后裔杨瓒之子杨温,因遭皇室内的妒忌与排挤及佛教思想影响而遁入空门,隐于天台山寒岩。这位富有神话色彩的唐代诗人,曾经一度被世人冷落,然而随着二十世纪的到来,其诗却越来越多地被世人接受并广泛流传。正如其诗所写:“有人笑我诗,我诗合典雅。不烦郑氏笺,岂用毛公解。” 寒山的作品>>

猜您喜欢

诗三百三首

寒山

老病残年百有馀,面黄头白好山居。lǎo bìng cán nián bǎi yǒu yú,miàn huáng tóu bái hǎo shān jū。
布裘拥质随缘过,岂羡人间巧样模。bù qiú yōng zhì suí yuán guò,qǐ xiàn rén jiān qiǎo yàng mó。
心神用尽为名利,百种贪婪进己躯。xīn shén yòng jǐn wèi míng lì,bǎi zhǒng tān lán jìn jǐ qū。
浮生幻化如灯烬,冢内埋身是有无。fú shēng huàn huà rú dēng jìn,zhǒng nèi mái shēn shì yǒu wú。

诗三百三首

寒山

世间何事最堪嗟,尽是三途造罪楂。shì jiān hé shì zuì kān jiē,jǐn shì sān tú zào zuì zhā。
不学白云岩下客,一条寒衲是生涯。bù xué bái yún yán xià kè,yī tiáo hán nà shì shēng yá。
秋到任他林落叶,春来从你树开花。qiū dào rèn tā lín luò yè,chūn lái cóng nǐ shù kāi huā。
三界横眠闲无事,明月清风是我家。sān jiè héng mián xián wú shì,míng yuè qīng fēng shì wǒ jiā。

诗三百三首

寒山

昔年曾到大海游,为采摩尼誓恳求。xī nián céng dào dà hǎi yóu,wèi cǎi mó ní shì kěn qiú。
直到龙宫深密处,金关锁断主神愁。zhí dào lóng gōng shēn mì chù,jīn guān suǒ duàn zhǔ shén chóu。
龙王守护安耳里,剑客星挥无处搜。lóng wáng shǒu hù ān ěr lǐ,jiàn kè xīng huī wú chù sōu。
贾客却归门内去,明珠元在我心头。jiǎ kè què guī mén nèi qù,míng zhū yuán zài wǒ xīn tóu。

诗三百三首

寒山

千年石上古人踪,万丈岩前一点空。qiān nián shí shàng gǔ rén zōng,wàn zhàng yán qián yī diǎn kōng。
明月照时常皎洁,不劳寻讨问西东。míng yuè zhào shí cháng jiǎo jié,bù láo xún tǎo wèn xī dōng。

诗三百三首

寒山

寒山顶上月轮孤,照见晴空一物无。hán shān dǐng shàng yuè lún gū,zhào jiàn qíng kōng yī wù wú。
可贵天然无价宝,埋在五阴溺身躯。kě guì tiān rán wú jià bǎo,mái zài wǔ yīn nì shēn qū。

诗三百三首

寒山

我向前溪照碧流,或向岩边坐磐石。wǒ xiàng qián xī zhào bì liú,huò xiàng yán biān zuò pán shí。
心似孤云无所依,悠悠世事何须觅。xīn shì gū yún wú suǒ yī,yōu yōu shì shì hé xū mì。

诗三百三首

寒山

我家本住在寒山,石岩栖息离烦缘。wǒ jiā běn zhù zài hán shān,shí yán qī xī lí fán yuán。
泯时万象无痕迹,舒处周流遍大千。mǐn shí wàn xiàng wú hén jì,shū chù zhōu liú biàn dà qiān。
光影腾辉照心地,无有一法当现前。guāng yǐng téng huī zhào xīn dì,wú yǒu yī fǎ dāng xiàn qián。
方知摩尼一颗珠,解用无方处处圆。fāng zhī mó ní yī kē zhū,jiě yòng wú fāng chù chù yuán。

诗三百三首

寒山

世人何事可吁嗟,苦乐交煎勿底涯。shì rén hé shì kě xū jiē,kǔ lè jiāo jiān wù dǐ yá。
生死往来多少劫,东西南北是谁家。shēng sǐ wǎng lái duō shǎo jié,dōng xī nán běi shì shuí jiā。
张王李赵权时姓,六道三途事似麻。zhāng wáng lǐ zhào quán shí xìng,liù dào sān tú shì shì má。
只为主人不了绝,遂招迁谢逐迷邪。zhǐ wèi zhǔ rén bù le jué,suì zhāo qiān xiè zhú mí xié。

诗三百三首

寒山

余家本住在天台,云路烟深绝客来。yú jiā běn zhù zài tiān tái,yún lù yān shēn jué kè lái。
千仞岩峦深可遁,万重溪涧石楼台。qiān rèn yán luán shēn kě dùn,wàn zhòng xī jiàn shí lóu tái。
桦巾木屐沿流步,布裘藜杖绕山回。huà jīn mù jī yán liú bù,bù qiú lí zhàng rào shān huí。
自觉浮生幻化事,逍遥快乐实善哉。zì jué fú shēng huàn huà shì,xiāo yáo kuài lè shí shàn zāi。

诗三百三首

寒山

怜底众生病,餐尝略不厌。lián dǐ zhòng shēng bìng,cān cháng lüè bù yàn。
蒸豚揾蒜酱,炙鸭点椒盐。zhēng tún wèn suàn jiàng,zhì yā diǎn jiāo yán。
去骨鲜鱼脍,兼皮熟肉脸。qù gǔ xiān yú kuài,jiān pí shú ròu liǎn。
不知他命苦,只取自家甜。bù zhī tā mìng kǔ,zhǐ qǔ zì jiā tián。

诗三百三首

寒山

读书岂免死,读书岂免贫。dú shū qǐ miǎn sǐ,dú shū qǐ miǎn pín。
何以好识字,识字胜他人。hé yǐ hǎo shí zì,shí zì shèng tā rén。
丈夫不识字,无处可安身。zhàng fū bù shí zì,wú chù kě ān shēn。
黄连揾蒜酱,忘计是苦辛。huáng lián wèn suàn jiàng,wàng jì shì kǔ xīn。

诗三百三首

寒山

我见瞒人汉,如篮盛水走。wǒ jiàn mán rén hàn,rú lán shèng shuǐ zǒu。
一气将归家,篮里何曾有。yī qì jiāng guī jiā,lán lǐ hé céng yǒu。
我见被人瞒,一似园中韭。wǒ jiàn bèi rén mán,yī shì yuán zhōng jiǔ。
日日被刀伤,天生还自有。rì rì bèi dāo shāng,tiān shēng hái zì yǒu。

诗三百三首

寒山

不见朝垂露,日烁自消除。bù jiàn cháo chuí lù,rì shuò zì xiāo chú。
人身亦如此,阎浮是寄居。rén shēn yì rú cǐ,yán fú shì jì jū。
切莫因循过,且令三毒祛。qiè mò yīn xún guò,qiě lìng sān dú qū。
菩提即烦恼,尽令无有馀。pú tí jí fán nǎo,jǐn lìng wú yǒu yú。

诗三百三首

寒山

水清澄澄莹,彻底自然见。shuǐ qīng chéng chéng yíng,chè dǐ zì rán jiàn。
心中无一事,水清众兽现。xīn zhōng wú yī shì,shuǐ qīng zhòng shòu xiàn。
心若不妄起,永劫无改变。xīn ruò bù wàng qǐ,yǒng jié wú gǎi biàn。
若能如是知,是知无背面。ruò néng rú shì zhī,shì zhī wú bèi miàn。

诗三百三首

寒山

说食终不饱,说衣不免寒。shuō shí zhōng bù bǎo,shuō yī bù miǎn hán。
饱吃须是饭,着衣方免寒。bǎo chī xū shì fàn,zhe yī fāng miǎn hán。
不解审思量,只道求佛难。bù jiě shěn sī liàng,zhǐ dào qiú fú nán。
回心即是佛,莫向外头看。huí xīn jí shì fú,mò xiàng wài tóu kàn。