古诗词

诗三百三首

寒山

低眼邹公妻,邯郸杜生母。dī yǎn zōu gōng qī,hán dān dù shēng mǔ。
二人同老少,一种好面首。èr rén tóng lǎo shǎo,yī zhǒng hǎo miàn shǒu。
昨日会客场,恶衣排在后。zuó rì huì kè chǎng,è yī pái zài hòu。
只为著破裙,吃他残䴺?。zhǐ wèi zhù pò qún,chī tā cán bù lǒu。
寒山

寒山

寒山(生卒年不详),字、号均不详,唐代长安(今陕西西安)人。出身于官宦人家,多次投考不第,后出家,三十岁后隐居于浙东天台山,享年一百多岁。严振非《寒山子身世考》中更以《北史》、《隋书》等大量史料与寒山诗相印证,指出寒山乃为隋皇室后裔杨瓒之子杨温,因遭皇室内的妒忌与排挤及佛教思想影响而遁入空门,隐于天台山寒岩。这位富有神话色彩的唐代诗人,曾经一度被世人冷落,然而随着二十世纪的到来,其诗却越来越多地被世人接受并广泛流传。正如其诗所写:“有人笑我诗,我诗合典雅。不烦郑氏笺,岂用毛公解。” 寒山的作品>>

猜您喜欢

诗三百三首

寒山

一住寒山万事休,更无杂念挂心头。yī zhù hán shān wàn shì xiū,gèng wú zá niàn guà xīn tóu。
闲于石壁题诗句,任运还同不系舟。xián yú shí bì tí shī jù,rèn yùn hái tóng bù xì zhōu。

诗三百三首

寒山

可惜百年屋,左倒右复倾。kě xī bǎi nián wū,zuǒ dào yòu fù qīng。
墙壁分散尽,木植乱差横。qiáng bì fēn sàn jǐn,mù zhí luàn chà héng。
砖瓦片片落,朽烂不堪停。zhuān wǎ piàn piàn luò,xiǔ làn bù kān tíng。
狂风吹蓦榻,再竖卒难成。kuáng fēng chuī mò tà,zài shù zú nán chéng。

诗三百三首

寒山

精神殊爽爽,形貌极堂堂。jīng shén shū shuǎng shuǎng,xíng mào jí táng táng。
能射穿七札,读书览五行。néng shè chuān qī zhá,dú shū lǎn wǔ xíng。
经眠虎头枕,昔坐象牙床。jīng mián hǔ tóu zhěn,xī zuò xiàng yá chuáng。
若无一堵物,不啻冷如霜。ruò wú yī dǔ wù,bù chì lěng rú shuāng。

诗三百三首

寒山

笑我田舍儿,头颊底絷涩。xiào wǒ tián shě ér,tóu jiá dǐ zhí sè。
巾子未曾高,腰带长时急。jīn zi wèi céng gāo,yāo dài zhǎng shí jí。
非是不及时,无钱趁不及。fēi shì bù jí shí,wú qián chèn bù jí。
一日有钱财,浮图顶上立。yī rì yǒu qián cái,fú tú dǐng shàng lì。

诗三百三首

寒山

买肉血{氵目舌}{氵目舌},买鱼跳鱍鱍。mǎi ròu xuè shui mù shé shui mù shé,mǎi yú tiào bō bō。
君身招罪累,妻子成快活。jūn shēn zhāo zuì lèi,qī zi chéng kuài huó。
才死渠便嫁,他人谁敢遏。cái sǐ qú biàn jià,tā rén shuí gǎn è。
一朝如破床,两个当头脱。yī cháo rú pò chuáng,liǎng gè dāng tóu tuō。

诗三百三首

寒山

客难寒山子,君诗无道理。kè nán hán shān zi,jūn shī wú dào lǐ。
吾观乎古人,贫贱不为耻。wú guān hū gǔ rén,pín jiàn bù wèi chǐ。
应之笑此言,谈何疏阔矣。yīng zhī xiào cǐ yán,tán hé shū kuò yǐ。
愿君似今日,钱是急事尔。yuàn jūn shì jīn rì,qián shì jí shì ěr。

诗三百三首

寒山

从生不往来,至死无仁义。cóng shēng bù wǎng lái,zhì sǐ wú rén yì。
言既有枝叶,心怀便险诐。yán jì yǒu zhī yè,xīn huái biàn xiǎn bì。
若其开小道,缘此生大伪。ruò qí kāi xiǎo dào,yuán cǐ shēng dà wěi。
诈说造云梯,削之成棘刺。zhà shuō zào yún tī,xuē zhī chéng jí cì。

诗三百三首

寒山

一瓶铸金成,一瓶埏泥出。yī píng zhù jīn chéng,yī píng shān ní chū。
二瓶任君看,那个瓶牢实。èr píng rèn jūn kàn,nà gè píng láo shí。
欲知瓶有二,须知业非一。yù zhī píng yǒu èr,xū zhī yè fēi yī。
将此验生因,修行在今日。jiāng cǐ yàn shēng yīn,xiū xíng zài jīn rì。

诗三百三首

寒山

摧残荒草庐,其中烟火蔚。cuī cán huāng cǎo lú,qí zhōng yān huǒ wèi。
借问群小儿,生来凡几日。jiè wèn qún xiǎo ér,shēng lái fán jǐ rì。
门外有三车,迎之不肯出。mén wài yǒu sān chē,yíng zhī bù kěn chū。
饱食腹膨脝,个是痴顽物。bǎo shí fù péng hēng,gè shì chī wán wù。

诗三百三首

寒山

有身与无身,是我复非我。yǒu shēn yǔ wú shēn,shì wǒ fù fēi wǒ。
如此审思量,迁延倚岩坐。rú cǐ shěn sī liàng,qiān yán yǐ yán zuò。
足间青草生,顶上红尘堕。zú jiān qīng cǎo shēng,dǐng shàng hóng chén duò。
已见俗中人,灵床施酒果。yǐ jiàn sú zhōng rén,líng chuáng shī jiǔ guǒ。

诗三百三首

寒山

昨见河边树,摧残不可论。zuó jiàn hé biān shù,cuī cán bù kě lùn。
二三馀干在,千万斧刀痕。èr sān yú gàn zài,qiān wàn fǔ dāo hén。
霜凋萎疏叶,波冲枯朽根。shuāng diāo wēi shū yè,bō chōng kū xiǔ gēn。
生处当如此,何用怨乾坤。shēng chù dāng rú cǐ,hé yòng yuàn qián kūn。

诗三百三首

寒山

余见僧繇性希奇,巧妙间生梁朝时。yú jiàn sēng yáo xìng xī qí,qiǎo miào jiān shēng liáng cháo shí。
道子飘然为殊特,二公善绘手毫挥。dào zi piāo rán wèi shū tè,èr gōng shàn huì shǒu háo huī。
逞画图真意气异,龙行鬼走神巍巍。chěng huà tú zhēn yì qì yì,lóng xíng guǐ zǒu shén wēi wēi。
饶邈虚空写尘迹,无因画得志公师。ráo miǎo xū kōng xiě chén jì,wú yīn huà dé zhì gōng shī。

诗三百三首

寒山

久住寒山凡几秋,独吟歌曲绝无忧。jiǔ zhù hán shān fán jǐ qiū,dú yín gē qū jué wú yōu。
蓬扉不掩常幽寂,泉涌甘浆长自流。péng fēi bù yǎn cháng yōu jì,quán yǒng gān jiāng zhǎng zì liú。
石室地炉砂鼎沸,松黄柏茗乳香瓯。shí shì dì lú shā dǐng fèi,sōng huáng bǎi míng rǔ xiāng ōu。
饥餐一粒伽陀药,心地调和倚石头。jī cān yī lì gā tuó yào,xīn dì diào hé yǐ shí tóu。

诗三百三首

寒山

丹丘迥耸与云齐,空里五峰遥望低。dān qiū jiǒng sǒng yǔ yún qí,kōng lǐ wǔ fēng yáo wàng dī。
雁塔高排出青嶂,禅林古殿入虹蜺。yàn tǎ gāo pái chū qīng zhàng,chán lín gǔ diàn rù hóng ní。
风摇松叶赤城秀,雾吐中岩仙路迷。fēng yáo sōng yè chì chéng xiù,wù tǔ zhōng yán xiān lù mí。
碧落千山万仞现,藤萝相接次连溪。bì luò qiān shān wàn rèn xiàn,téng luó xiāng jiē cì lián xī。

诗三百三首

寒山

千生万死凡几生,生死来去转迷情。qiān shēng wàn sǐ fán jǐ shēng,shēng sǐ lái qù zhuǎn mí qíng。
不识心中无价宝,犹似盲驴信脚行。bù shí xīn zhōng wú jià bǎo,yóu shì máng lǘ xìn jiǎo xíng。