古诗词

诗三百三首

寒山

忆得二十年,徐步国清归。yì dé èr shí nián,xú bù guó qīng guī。
国清寺中人,尽道寒山痴。guó qīng sì zhōng rén,jǐn dào hán shān chī。
痴人何用疑,疑不解寻思。chī rén hé yòng yí,yí bù jiě xún sī。
我尚自不识,是伊争得知。wǒ shàng zì bù shí,shì yī zhēng dé zhī。
低头不用问,问得复何为。dī tóu bù yòng wèn,wèn dé fù hé wèi。
有人来骂我,分明了了知。yǒu rén lái mà wǒ,fēn míng le le zhī。
虽然不应对,却是得便宜。suī rán bù yīng duì,què shì dé biàn yí。
寒山

寒山

寒山(生卒年不详),字、号均不详,唐代长安(今陕西西安)人。出身于官宦人家,多次投考不第,后出家,三十岁后隐居于浙东天台山,享年一百多岁。严振非《寒山子身世考》中更以《北史》、《隋书》等大量史料与寒山诗相印证,指出寒山乃为隋皇室后裔杨瓒之子杨温,因遭皇室内的妒忌与排挤及佛教思想影响而遁入空门,隐于天台山寒岩。这位富有神话色彩的唐代诗人,曾经一度被世人冷落,然而随着二十世纪的到来,其诗却越来越多地被世人接受并广泛流传。正如其诗所写:“有人笑我诗,我诗合典雅。不烦郑氏笺,岂用毛公解。” 寒山的作品>>

猜您喜欢

诗三百三首

寒山

昨夜梦还家,见妇机中织。zuó yè mèng hái jiā,jiàn fù jī zhōng zhī。
驻梭如有思,擎梭似无力。zhù suō rú yǒu sī,qíng suō shì wú lì。
呼之回面视,况复不相识。hū zhī huí miàn shì,kuàng fù bù xiāng shí。
应是别多年,鬓毛非旧色。yīng shì bié duō nián,bìn máo fēi jiù sè。

诗三百三首

寒山

人生不满百,常怀千载忧。rén shēng bù mǎn bǎi,cháng huái qiān zài yōu。
自身病始可,又为子孙愁。zì shēn bìng shǐ kě,yòu wèi zi sūn chóu。
下视禾根土,上看桑树头。xià shì hé gēn tǔ,shàng kàn sāng shù tóu。
秤锤落东海,到底始知休。chèng chuí luò dōng hǎi,dào dǐ shǐ zhī xiū。

诗三百三首

寒山

世有一等流,悠悠似木头。shì yǒu yī děng liú,yōu yōu shì mù tóu。
出语无知解,云我百不忧。chū yǔ wú zhī jiě,yún wǒ bǎi bù yōu。
问道道不会,问佛佛不求。wèn dào dào bù huì,wèn fú fú bù qiú。
子细推寻著,茫然一场愁。zi xì tuī xún zhù,máng rán yī chǎng chóu。

诗三百三首

寒山

董郎年少时,出入帝京里。dǒng láng nián shǎo shí,chū rù dì jīng lǐ。
衫作嫩鹅黄,容仪画相似。shān zuò nèn é huáng,róng yí huà xiāng shì。
常骑踏雪马,拂拂红尘起。cháng qí tà xuě mǎ,fú fú hóng chén qǐ。
观者满路傍,个是谁家子。guān zhě mǎn lù bàng,gè shì shuí jiā zi。

诗三百三首

寒山

个是谁家子,为人大被憎。gè shì shuí jiā zi,wèi rén dà bèi zēng。
痴心常愤愤,肉眼醉瞢瞢。chī xīn cháng fèn fèn,ròu yǎn zuì méng méng。
见佛不礼佛,逢僧不施僧。jiàn fú bù lǐ fú,féng sēng bù shī sēng。
唯知打大脔,除此百无能。wéi zhī dǎ dà luán,chú cǐ bǎi wú néng。

诗三百三首

寒山

人以身为本,本以心为柄。rén yǐ shēn wèi běn,běn yǐ xīn wèi bǐng。
本在心莫邪,心邪丧本命。běn zài xīn mò xié,xīn xié sàng běn mìng。
未能免此殃,何言懒照镜。wèi néng miǎn cǐ yāng,hé yán lǎn zhào jìng。
不念金刚经,却令菩萨病。bù niàn jīn gāng jīng,què lìng pú sà bìng。

诗三百三首

寒山

城北仲家翁,渠家多酒肉。chéng běi zhòng jiā wēng,qú jiā duō jiǔ ròu。
仲翁妇死时,吊客满堂屋。zhòng wēng fù sǐ shí,diào kè mǎn táng wū。
仲翁自身亡,能无一人哭。zhòng wēng zì shēn wáng,néng wú yī rén kū。
吃他杯脔者,何太冷心腹。chī tā bēi luán zhě,hé tài lěng xīn fù。

诗三百三首

寒山

下愚读我诗,不解却嗤诮。xià yú dú wǒ shī,bù jiě què chī qiào。
中庸读我诗,思量云甚要。zhōng yōng dú wǒ shī,sī liàng yún shén yào。
上贤读我诗,把著满面笑。shàng xián dú wǒ shī,bǎ zhù mǎn miàn xiào。
杨修见幼妇,一览便知妙。yáng xiū jiàn yòu fù,yī lǎn biàn zhī miào。

诗三百三首

寒山

自有悭惜人,我非悭惜辈。zì yǒu qiān xī rén,wǒ fēi qiān xī bèi。
衣单为舞穿,酒尽缘歌啐。yī dān wèi wǔ chuān,jiǔ jǐn yuán gē cuì。
当取一腹饱,莫令两脚傫。dāng qǔ yī fù bǎo,mò lìng liǎng jiǎo lěi。
蓬蒿钻髑髅,此日君应悔。péng hāo zuān dú lóu,cǐ rì jūn yīng huǐ。

诗三百三首

寒山

我行经古坟,泪尽嗟存没。wǒ xíng jīng gǔ fén,lèi jǐn jiē cún méi。
冢破压黄肠,棺穿露白骨。zhǒng pò yā huáng cháng,guān chuān lù bái gǔ。
欹斜有瓮瓶,掁拨无簪笏。yī xié yǒu wèng píng,chéng bō wú zān hù。
风至揽其中,灰尘乱??。fēng zhì lǎn qí zhōng,huī chén luàn bó bó。

诗三百三首

寒山

夕阳赫西山,草木光晔晔。xī yáng hè xī shān,cǎo mù guāng yè yè。
复有朦胧处,松萝相连接。fù yǒu méng lóng chù,sōng luó xiāng lián jiē。
此中多伏虎,见我奋迅鬣。cǐ zhōng duō fú hǔ,jiàn wǒ fèn xùn liè。
手中无寸刃,争不惧慑慑。shǒu zhōng wú cùn rèn,zhēng bù jù shè shè。

诗三百三首

寒山

出身既扰扰,世事非一状。chū shēn jì rǎo rǎo,shì shì fēi yī zhuàng。
未能舍流俗,所以相追访。wèi néng shě liú sú,suǒ yǐ xiāng zhuī fǎng。
昨吊徐五死,今送刘三葬。zuó diào xú wǔ sǐ,jīn sòng liú sān zàng。
终日不得闲,为此心悽怆。zhōng rì bù dé xián,wèi cǐ xīn qī chuàng。

诗三百三首

寒山

有乐且须乐,时哉不可失。yǒu lè qiě xū lè,shí zāi bù kě shī。
虽云一百年,岂满三万日。suī yún yī bǎi nián,qǐ mǎn sān wàn rì。
寄世是须臾,论钱莫啾唧。jì shì shì xū yú,lùn qián mò jiū jī。
孝经末后章,委曲陈情毕。xiào jīng mò hòu zhāng,wěi qū chén qíng bì。

诗三百三首

寒山

独坐常忽忽,情怀何悠悠。dú zuò cháng hū hū,qíng huái hé yōu yōu。
山腰云缦缦,谷口风飕飕。shān yāo yún màn màn,gǔ kǒu fēng sōu sōu。
猿来树袅袅,鸟入林啾啾。yuán lái shù niǎo niǎo,niǎo rù lín jiū jiū。
时催鬓飒飒,岁尽老惆惆。shí cuī bìn sà sà,suì jǐn lǎo chóu chóu。

诗三百三首

寒山

一人好头肚,六艺尽皆通。yī rén hǎo tóu dù,liù yì jǐn jiē tōng。
南见驱归北,西风趁向东。nán jiàn qū guī běi,xī fēng chèn xiàng dōng。
长漂如泛萍,不息似飞蓬。zhǎng piāo rú fàn píng,bù xī shì fēi péng。
问是何等色,姓贫名曰穷。wèn shì hé děng sè,xìng pín míng yuē qióng。