古诗词

送史申之峡州

司空曙

峡口巴江外,无风浪亦翻。xiá kǒu bā jiāng wài,wú fēng làng yì fān。
蒹葭新有雁,云雨不离猿。jiān jiā xīn yǒu yàn,yún yǔ bù lí yuán。
行客思乡远,愁人赖酒昏。xíng kè sī xiāng yuǎn,chóu rén lài jiǔ hūn。
檀郎好联句,共滞谢家门。tán láng hǎo lián jù,gòng zhì xiè jiā mén。
司空曙

司空曙

司空曙(约720-790年),字文明,或作文初。广平(今河北永年县东南)人,大历十才子之一,唐代诗人。约唐代宗大历初前后在世。大历年进士,磊落有奇才,与李约为至交。性耿介,不干权要。家无担石,晏如也。尝因病中不给,遣其爱姬。韦辠节度剑南,辟致幕府。授洛阳主簿。。其诗多为行旅赠别之作,长于抒情,多有名句。胡震亨曰:“司空虞部婉雅闲淡,语近性情。“(《唐音癸签》卷七)有《司空文明诗集》。其诗朴素真挚,情感细腻,多写自然景色和乡情旅思,长于五律。诗风闲雅疏淡。 司空曙的作品>>

猜您喜欢

望水

司空曙

高楼晴见水,楚色霭相和。gāo lóu qíng jiàn shuǐ,chǔ sè ǎi xiāng hé。
野极空如练,天遥不辨波。yě jí kōng rú liàn,tiān yáo bù biàn bō。
永无人迹到,时有鸟行过。yǒng wú rén jì dào,shí yǒu niǎo xíng guò。
况是苍茫外,残阳照最多。kuàng shì cāng máng wài,cán yáng zhào zuì duō。

望商山路

司空曙

南见青山道,依然去国时。nán jiàn qīng shān dào,yī rán qù guó shí。
已甘长避地,谁料有还期。yǐ gān zhǎng bì dì,shuí liào yǒu hái qī。
雨霁残阳薄,人愁独望迟。yǔ jì cán yáng báo,rén chóu dú wàng chí。
空残华发在,前事不堪思。kōng cán huá fā zài,qián shì bù kān sī。

题落叶

司空曙

霜景催危叶,今朝半树空。shuāng jǐng cuī wēi yè,jīn cháo bàn shù kōng。
萧条故国异,零落旅人同。xiāo tiáo gù guó yì,líng luò lǚ rén tóng。
飒岸浮寒水,依阶拥夜虫。sà àn fú hán shuǐ,yī jiē yōng yè chóng。
随风偏可羡,得到洛阳宫。suí fēng piān kě xiàn,dé dào luò yáng gōng。

寄准上人

司空曙

昨闻归旧寺,暂别欲经年。zuó wén guī jiù sì,zàn bié yù jīng nián。
樵客应同步,邻僧定伴禅。qiáo kè yīng tóng bù,lín sēng dìng bàn chán。
后峰秋有雪,远涧夜鸣泉。hòu fēng qiū yǒu xuě,yuǎn jiàn yè míng quán。
偶与支公论,人间自共传。ǒu yǔ zhī gōng lùn,rén jiān zì gòng chuán。

送况上人还荆州因寄卫侍御象

司空曙

惠持游蜀久,策杖欲西还。huì chí yóu shǔ jiǔ,cè zhàng yù xī hái。
共别此宵月,独归何处山。gòng bié cǐ xiāo yuè,dú guī hé chù shān。
对鸥沙草畔,洗足野云间。duì ōu shā cǎo pàn,xǐ zú yě yún jiān。
知有玄晖会,斋心受八关。zhī yǒu xuán huī huì,zhāi xīn shòu bā guān。

酬卫长林岁日见呈

司空曙

地暖雪花摧,天春斗柄回。dì nuǎn xuě huā cuī,tiān chūn dòu bǐng huí。
朱泥一丸药,柏叶万年杯。zhū ní yī wán yào,bǎi yè wàn nián bēi。
旅雁辞人去,繁霜满镜来。lǚ yàn cí rén qù,fán shuāng mǎn jìng lái。
今朝彩盘上,神燕不须雷。jīn cháo cǎi pán shàng,shén yàn bù xū léi。

闲园即事寄暕公

司空曙

欲就东林寄一身,尚怜儿女未成人。yù jiù dōng lín jì yī shēn,shàng lián ér nǚ wèi chéng rén。
柴门客去残阳在,药圃虫喧秋雨频。chái mén kè qù cán yáng zài,yào pǔ chóng xuān qiū yǔ pín。
近水方同梅市隐,曝衣多笑阮家贫。jìn shuǐ fāng tóng méi shì yǐn,pù yī duō xiào ruǎn jiā pín。
深山兰若何时到,羡与闲云作四邻。shēn shān lán ruò hé shí dào,xiàn yǔ xián yún zuò sì lín。

题暕上人院

司空曙

闭门不出自焚香,拥褐看山岁月长。bì mén bù chū zì fén xiāng,yōng hè kàn shān suì yuè zhǎng。
雨后绿苔生石井,秋来黄叶遍绳床。yǔ hòu lǜ tái shēng shí jǐng,qiū lái huáng yè biàn shéng chuáng。
身闲何处无真性,年老曾言隐故乡。shēn xián hé chù wú zhēn xìng,nián lǎo céng yán yǐn gù xiāng。
更说本师同学在,几时携手见衡阳。gèng shuō běn shī tóng xué zài,jǐ shí xié shǒu jiàn héng yáng。

长安晓望寄程补阙

司空曙

迢遰山河拥帝京,参差宫殿接云平。tiáo dì shān hé yōng dì jīng,cān chà gōng diàn jiē yún píng。
风吹晓漏经长乐,柳带晴烟出禁城。fēng chuī xiǎo lòu jīng zhǎng lè,liǔ dài qíng yān chū jìn chéng。
天净笙歌临路发,日高车马隔尘行。tiān jìng shēng gē lín lù fā,rì gāo chē mǎ gé chén xíng。
独有浅才甘未达,多惭名在鲁诸生。dú yǒu qiǎn cái gān wèi dá,duō cán míng zài lǔ zhū shēng。

下第日书情寄上叔父

司空曙

微才空觉滞京师,末学曾为叔父知。wēi cái kōng jué zhì jīng shī,mò xué céng wèi shū fù zhī。
雪里题诗偏见赏,林间饮酒独令随。xuě lǐ tí shī piān jiàn shǎng,lín jiān yǐn jiǔ dú lìng suí。
游客尽伤春色老,贫居还惜暮阴移。yóu kè jǐn shāng chūn sè lǎo,pín jū hái xī mù yīn yí。
欲归江海寻山去,愿报何人得桂枝。yù guī jiāng hǎi xún shān qù,yuàn bào hé rén dé guì zhī。

南原

司空曙

荒原空有汉宫名,衰草茫茫雉堞平。huāng yuán kōng yǒu hàn gōng míng,shuāi cǎo máng máng zhì dié píng。
连雁下时秋水在,行人过尽暮烟生。lián yàn xià shí qiū shuǐ zài,xíng rén guò jǐn mù yān shēng。
西陵歌吹何年绝,南陌登临此日情。xī líng gē chuī hé nián jué,nán mò dēng lín cǐ rì qíng。
故事悠悠不可问,寒禽野水自纵横。gù shì yōu yōu bù kě wèn,hán qín yě shuǐ zì zòng héng。

早夏寄元校书

司空曙

独游野径送芳菲,高竹林居接翠微。dú yóu yě jìng sòng fāng fēi,gāo zhú lín jū jiē cuì wēi。
绿岸草深虫入遍,青丛花尽蝶来稀。lǜ àn cǎo shēn chóng rù biàn,qīng cóng huā jǐn dié lái xī。
珠荷荐果香寒簟,玉柄摇风满夏衣。zhū hé jiàn guǒ xiāng hán diàn,yù bǐng yáo fēng mǎn xià yī。
蓬荜永无车马到,更当斋夜忆玄晖。péng bì yǒng wú chē mǎ dào,gèng dāng zhāi yè yì xuán huī。

赠衡岳

司空曙

拥褐安居南岳头,白云高寺见衡州。yōng hè ān jū nán yuè tóu,bái yún gāo sì jiàn héng zhōu。
石窗湖水摇寒月,枫树猿声报夜秋。shí chuāng hú shuǐ yáo hán yuè,fēng shù yuán shēng bào yè qiū。
讲席旧逢山鸟至,梵经初向竺僧求。jiǎng xí jiù féng shān niǎo zhì,fàn jīng chū xiàng zhú sēng qiú。
垂垂身老将传法,因下人间逐北游。chuí chuí shēn lǎo jiāng chuán fǎ,yīn xià rén jiān zhú běi yóu。

题凌云寺

司空曙

春山古寺绕沧波,石磴盘空鸟道过。chūn shān gǔ sì rào cāng bō,shí dèng pán kōng niǎo dào guò。
百丈金身开翠壁,万龛灯焰隔烟萝。bǎi zhàng jīn shēn kāi cuì bì,wàn kān dēng yàn gé yān luó。
云生客到侵衣湿,花落僧禅覆地多。yún shēng kè dào qīn yī shī,huā luò sēng chán fù dì duō。
不与方袍同结社,下归尘世竟如何。bù yǔ fāng páo tóng jié shè,xià guī chén shì jìng rú hé。

送曲山人之衡州

司空曙

白石先生眉发光,已分甜雪饮红浆。bái shí xiān shēng méi fā guāng,yǐ fēn tián xuě yǐn hóng jiāng。
衣巾半染烟霞气,语笑兼和药草香。yī jīn bàn rǎn yān xiá qì,yǔ xiào jiān hé yào cǎo xiāng。
茅洞玉声流暗水,衡山碧色映朝阳。máo dòng yù shēng liú àn shuǐ,héng shān bì sè yìng cháo yáng。
千年城郭如相问,华表峨峨有夜霜。qiān nián chéng guō rú xiāng wèn,huá biǎo é é yǒu yè shuāng。