古诗词

同张参军喜李尚书寄新琴

司空曙

新琴传凤凰,晴景称高张。xīn qín chuán fèng huáng,qíng jǐng chēng gāo zhāng。
白玉连徽净,朱丝系爪长。bái yù lián huī jìng,zhū sī xì zhǎo zhǎng。
轻埃随拂拭,杂籁满铿锵。qīng āi suí fú shì,zá lài mǎn kēng qiāng。
暗想山泉合,如亲兰蕙芳。àn xiǎng shān quán hé,rú qīn lán huì fāng。
正声消郑卫,古状掩笙簧。zhèng shēng xiāo zhèng wèi,gǔ zhuàng yǎn shēng huáng。
远识贤人意,清风愿激扬。yuǎn shí xián rén yì,qīng fēng yuàn jī yáng。
司空曙

司空曙

司空曙(约720-790年),字文明,或作文初。广平(今河北永年县东南)人,大历十才子之一,唐代诗人。约唐代宗大历初前后在世。大历年进士,磊落有奇才,与李约为至交。性耿介,不干权要。家无担石,晏如也。尝因病中不给,遣其爱姬。韦辠节度剑南,辟致幕府。授洛阳主簿。。其诗多为行旅赠别之作,长于抒情,多有名句。胡震亨曰:“司空虞部婉雅闲淡,语近性情。“(《唐音癸签》卷七)有《司空文明诗集》。其诗朴素真挚,情感细腻,多写自然景色和乡情旅思,长于五律。诗风闲雅疏淡。 司空曙的作品>>

猜您喜欢

石井

司空曙

苔色遍春石,桐阴入寒井。tái sè biàn chūn shí,tóng yīn rù hán jǐng。
幽人独汲时,先乐残阳影。yōu rén dú jí shí,xiān lè cán yáng yǐng。

板桥

司空曙

横遮野水石,前带荒村道。héng zhē yě shuǐ shí,qián dài huāng cūn dào。
来往见愁人,清风柳阴好。lái wǎng jiàn chóu rén,qīng fēng liǔ yīn hǎo。

远寺钟

司空曙

杳杳疏钟发,因风清复引。yǎo yǎo shū zhōng fā,yīn fēng qīng fù yǐn。
中宵独听之,似与东林近。zhōng xiāo dú tīng zhī,shì yǔ dōng lín jìn。

松下雪

司空曙

不随晴野尽,独向深松积。bù suí qíng yě jǐn,dú xiàng shēn sōng jī。
落照入寒光,偏能伴幽寂。luò zhào rù hán guāng,piān néng bàn yōu jì。

新柳

司空曙

全欺芳蕙晚,似妒寒梅疾。quán qī fāng huì wǎn,shì dù hán méi jí。
撩乱发青条,春风来几日。liāo luàn fā qīng tiáo,chūn fēng lái jǐ rì。

唐昌公主院看花

司空曙

遗殿空长闭,乘鸾自不回。yí diàn kōng zhǎng bì,chéng luán zì bù huí。
至今荒草上,寥落旧花开。zhì jīn huāng cǎo shàng,liáo luò jiù huā kāi。

别张赞

司空曙

今日山晴后,残蝉菊发时。jīn rì shān qíng hòu,cán chán jú fā shí。
登楼见秋色,何处最相思。dēng lóu jiàn qiū sè,hé chù zuì xiāng sī。

晚思

司空曙

蛩馀窗下月,草湿阶前露。qióng yú chuāng xià yuè,cǎo shī jiē qián lù。
晚景凄我衣,秋风入庭树。wǎn jǐng qī wǒ yī,qiū fēng rù tíng shù。

过坚上人故院与李端同赋

司空曙

旧依支遁宿,曾与戴颙来。jiù yī zhī dùn sù,céng yǔ dài yóng lái。
今日空林下,唯知见绿苔。jīn rì kōng lín xià,wéi zhī jiàn lǜ tái。

闻春雷

司空曙

水国春雷早,阗阗若众车。shuǐ guó chūn léi zǎo,tián tián ruò zhòng chē。
自怜迁逐者,犹滞蛰藏馀。zì lián qiān zhú zhě,yóu zhì zhé cáng yú。

杂言

司空曙

伏馀西景移,风雨洒轻絺。fú yú xī jǐng yí,fēng yǔ sǎ qīng chī。
燕拂青芜地,蝉鸣红叶枝。yàn fú qīng wú dì,chán míng hóng yè zhī。

玩花与卫象

司空曙

衰鬓千茎雪,他乡一树花。shuāi bìn qiān jīng xuě,tā xiāng yī shù huā。
今朝与君醉,忘却在长沙。jīn cháo yǔ jūn zuì,wàng què zài zhǎng shā。

为李魏公赋谢汧公

司空曙

白雪高吟际,青霄远望中。bái xuě gāo yín jì,qīng xiāo yuǎn wàng zhōng。
谁言路遐旷,宫徵暗相通。shuí yán lù xiá kuàng,gōng zhēng àn xiāng tōng。

咏古寺花

司空曙

共爱芳菲此树中,千跗万萼裹枝红。gòng ài fāng fēi cǐ shù zhōng,qiān fū wàn è guǒ zhī hóng。
迟迟欲去犹回望,覆地无人满寺风。chí chí yù qù yóu huí wàng,fù dì wú rén mǎn sì fēng。

题玉真观公主山池院

司空曙

香殿留遗影,春朝玉户开。xiāng diàn liú yí yǐng,chūn cháo yù hù kāi。
羽衣重素几,珠网俨轻埃。yǔ yī zhòng sù jǐ,zhū wǎng yǎn qīng āi。
石自蓬山得,泉经太液来。shí zì péng shān dé,quán jīng tài yè lái。
柳丝遮绿浪,花粉落青苔。liǔ sī zhē lǜ làng,huā fěn luò qīng tái。
镜掩鸾空在,霞消凤不回。jìng yǎn luán kōng zài,xiá xiāo fèng bù huí。
唯馀古桃树,传是上仙栽。wéi yú gǔ táo shù,chuán shì shàng xiān zāi。
130«3456789