古诗词

田家元日

孟浩然

昨夜斗回北,今朝岁起东。zuó yè dòu huí běi,jīn cháo suì qǐ dōng。
我年已强仕,无禄尚忧农。wǒ nián yǐ qiáng shì,wú lù shàng yōu nóng。
桑野就耕父,荷锄随牧童。sāng yě jiù gēng fù,hé chú suí mù tóng。
田家占气候,共说此年丰。tián jiā zhàn qì hòu,gòng shuō cǐ nián fēng。
孟浩然

孟浩然

孟浩然(689-740),男,汉族,唐代诗人。本名不详(一说名浩),字浩然,襄州襄阳(今湖北襄阳)人,世称“孟襄阳”。浩然,少好节义,喜济人患难,工于诗。年四十游京师,唐玄宗诏咏其诗,至“不才明主弃”之语,玄宗谓:“卿自不求仕,朕未尝弃卿,奈何诬我?”因放还未仕,后隐居鹿门山,著诗二百余首。孟浩然与另一位山水田园诗人王维合称为“王孟”。 孟浩然的作品>>

猜您喜欢

早发渔浦潭

孟浩然

东旭早光芒,渚禽已惊聒。dōng xù zǎo guāng máng,zhǔ qín yǐ jīng guā。
卧闻渔浦口,桡声暗相拨。wò wén yú pǔ kǒu,ráo shēng àn xiāng bō。
日出气象分,始知江湖阔。rì chū qì xiàng fēn,shǐ zhī jiāng hú kuò。
美人常晏起,照影弄流沫。měi rén cháng yàn qǐ,zhào yǐng nòng liú mò。
饮水畏惊猿,祭鱼时见獭。yǐn shuǐ wèi jīng yuán,jì yú shí jiàn tǎ。
舟行自无闷,况值晴景豁。zhōu xíng zì wú mèn,kuàng zhí qíng jǐng huō。

经七里滩

孟浩然

予奉垂堂诫,千金非所轻。yǔ fèng chuí táng jiè,qiān jīn fēi suǒ qīng。
为多山水乐,频作泛舟行。wèi duō shān shuǐ lè,pín zuò fàn zhōu xíng。
五岳追向子,三湘吊屈平。wǔ yuè zhuī xiàng zi,sān xiāng diào qū píng。
湖经洞庭阔,江入新安清。hú jīng dòng tíng kuò,jiāng rù xīn ān qīng。
复闻严陵濑,乃在兹湍路。fù wén yán líng lài,nǎi zài zī tuān lù。
叠障数百里,沿洄非一趣。dié zhàng shù bǎi lǐ,yán huí fēi yī qù。
彩翠相氛氲,别流乱奔注。cǎi cuì xiāng fēn yūn,bié liú luàn bēn zhù。
钓矶平可坐,苔磴滑难步。diào jī píng kě zuò,tái dèng huá nán bù。
猿饮石下潭,鸟还日边树。yuán yǐn shí xià tán,niǎo hái rì biān shù。
观奇恨来晚,倚棹惜将暮。guān qí hèn lái wǎn,yǐ zhào xī jiāng mù。
挥手弄潺湲,从兹洗尘虑。huī shǒu nòng chán yuán,cóng zī xǐ chén lǜ。

岁暮海上作

孟浩然

仲尼既云殁,余亦浮于海。zhòng ní jì yún mò,yú yì fú yú hǎi。
昏见斗柄回,方知岁星改。hūn jiàn dòu bǐng huí,fāng zhī suì xīng gǎi。
虚舟任所适,垂钓非有待。xū zhōu rèn suǒ shì,chuí diào fēi yǒu dài。
为问乘槎人,沧洲复谁在。wèi wèn chéng chá rén,cāng zhōu fù shuí zài。

南归阻雪

孟浩然

我行滞宛许,日夕望京豫。wǒ xíng zhì wǎn xǔ,rì xī wàng jīng yù。
旷野莽茫茫,乡山在何处。kuàng yě mǎng máng máng,xiāng shān zài hé chù。
孤烟村际起,归雁天边去。gū yān cūn jì qǐ,guī yàn tiān biān qù。
积雪复平皋,饥鹰捉寒兔。jī xuě fù píng gāo,jī yīng zhuō hán tù。
少年弄文墨,属意在章句。shǎo nián nòng wén mò,shǔ yì zài zhāng jù。
十上耻还家,裴回守归路。shí shàng chǐ hái jiā,péi huí shǒu guī lù。

听郑五愔弹琴

孟浩然

阮籍推名饮,清风满竹林。ruǎn jí tuī míng yǐn,qīng fēng mǎn zhú lín。
半酣下衫袖,拂拭龙唇琴。bàn hān xià shān xiù,fú shì lóng chún qín。
一杯弹一曲,不觉夕阳沈。yī bēi dàn yī qū,bù jué xī yáng shěn。
予意在山水,闻之谐夙心。yǔ yì zài shān shuǐ,wén zhī xié sù xīn。

同张明府清镜叹

孟浩然

妾有盘龙镜,清光常昼发。qiè yǒu pán lóng jìng,qīng guāng cháng zhòu fā。
自从生尘埃,有若雾中月。zì cóng shēng chén āi,yǒu ruò wù zhōng yuè。
愁来试取照,坐叹生白发。chóu lái shì qǔ zhào,zuò tàn shēng bái fā。
寄语边塞人,如何久离别。jì yǔ biān sāi rén,rú hé jiǔ lí bié。

庭橘

孟浩然

明发览群物,万木何阴森。míng fā lǎn qún wù,wàn mù hé yīn sēn。
凝霜渐渐水,庭橘似悬金。níng shuāng jiàn jiàn shuǐ,tíng jú shì xuán jīn。
女伴争攀摘,摘窥碍叶深。nǚ bàn zhēng pān zhāi,zhāi kuī ài yè shēn。
并生怜共蒂,相示感同心。bìng shēng lián gòng dì,xiāng shì gǎn tóng xīn。
骨刺红罗被,香黏翠羽簪。gǔ cì hóng luó bèi,xiāng nián cuì yǔ zān。
擎来玉盘里,全胜在幽林。qíng lái yù pán lǐ,quán shèng zài yōu lín。

早梅

孟浩然

园中有早梅,年例犯寒开。yuán zhōng yǒu zǎo méi,nián lì fàn hán kāi。
少妇曾攀折,将归插镜台。shǎo fù céng pān zhé,jiāng guī chā jìng tái。
犹言看不足,更欲剪刀裁。yóu yán kàn bù zú,gèng yù jiǎn dāo cái。

清明即事

孟浩然

帝里重清明,人心自愁思。dì lǐ zhòng qīng míng,rén xīn zì chóu sī。
车声上路合,柳色东城翠。chē shēng shàng lù hé,liǔ sè dōng chéng cuì。
花落草齐生,莺飞蝶双戏。huā luò cǎo qí shēng,yīng fēi dié shuāng xì。
空堂坐相忆,酌茗聊代醉。kōng táng zuò xiāng yì,zhuó míng liáo dài zuì。

和卢明府送郑十三还京兼寄之什

孟浩然

昔时风景登临地,今日衣冠送别筵。xī shí fēng jǐng dēng lín dì,jīn rì yī guān sòng bié yán。
醉坐自倾彭泽酒,思归长望白云天。zuì zuò zì qīng péng zé jiǔ,sī guī zhǎng wàng bái yún tiān。
洞庭一叶惊秋早,濩落空嗟滞江岛。dòng tíng yī yè jīng qiū zǎo,huò luò kōng jiē zhì jiāng dǎo。
寄语朝廷当世人,何时重见长安道。jì yǔ cháo tíng dāng shì rén,hé shí zhòng jiàn zhǎng ān dào。

高阳池送朱二

孟浩然

当昔襄阳雄盛时,山公常醉习家池。dāng xī xiāng yáng xióng shèng shí,shān gōng cháng zuì xí jiā chí。
池边钓女日相随,妆成照影竞来窥。chí biān diào nǚ rì xiāng suí,zhuāng chéng zhào yǐng jìng lái kuī。
澄波澹澹芙蓉发,绿岸毵毵杨柳垂。chéng bō dàn dàn fú róng fā,lǜ àn sān sān yáng liǔ chuí。
一朝物变人亦非,四面荒凉人径稀。yī cháo wù biàn rén yì fēi,sì miàn huāng liáng rén jìng xī。
意气豪华何处在,空馀草露湿罗衣。yì qì háo huá hé chù zài,kōng yú cǎo lù shī luó yī。
此地朝来饯行者,翻向此中牧征马。cǐ dì cháo lái jiàn xíng zhě,fān xiàng cǐ zhōng mù zhēng mǎ。
征马分飞日渐斜,见此空为人所嗟。zhēng mǎ fēn fēi rì jiàn xié,jiàn cǐ kōng wèi rén suǒ jiē。
殷勤为访桃源路,予亦归来松子家。yīn qín wèi fǎng táo yuán lù,yǔ yì guī lái sōng zi jiā。

鹦鹉洲送王九之

孟浩然

昔登江上黄鹤楼,遥爱江中鹦鹉洲。xī dēng jiāng shàng huáng hè lóu,yáo ài jiāng zhōng yīng wǔ zhōu。
洲势逶迤绕碧流,鸳鸯鸂鶒满滩头。zhōu shì wēi yí rào bì liú,yuān yāng xī chì mǎn tān tóu。
滩头日落沙碛长,金沙熠熠动飙光。tān tóu rì luò shā qì zhǎng,jīn shā yì yì dòng biāo guāng。
舟人牵锦缆,浣女结罗裳。zhōu rén qiān jǐn lǎn,huàn nǚ jié luó shang。
月明全见芦花白,风起遥闻杜若香,君行采采莫相忘。yuè míng quán jiàn lú huā bái,fēng qǐ yáo wén dù ruò xiāng,jūn xíng cǎi cǎi mò xiāng wàng。

送王七尉松滋得阳台云

孟浩然

君不见巫山神女作行云,霏红沓翠晓氛氲。jūn bù jiàn wū shān shén nǚ zuò xíng yún,fēi hóng dá cuì xiǎo fēn yūn。
婵娟流入楚王梦,倏忽还随零雨分。chán juān liú rù chǔ wáng mèng,shū hū hái suí líng yǔ fēn。
空中飞去复飞来,朝朝暮暮下阳台。kōng zhōng fēi qù fù fēi lái,cháo cháo mù mù xià yáng tái。
愁君此去为仙尉,便逐行云去不回。chóu jūn cǐ qù wèi xiān wèi,biàn zhú xíng yún qù bù huí。

长乐宫

孟浩然

秦城旧来称窈窕,汉家更衣应不少。qín chéng jiù lái chēng yǎo tiǎo,hàn jiā gèng yī yīng bù shǎo。
红粉邀君在何处,青楼苦夜长难晓。hóng fěn yāo jūn zài hé chù,qīng lóu kǔ yè zhǎng nán xiǎo。
长乐宫中钟暗来,可怜歌舞惯相催。zhǎng lè gōng zhōng zhōng àn lái,kě lián gē wǔ guàn xiāng cuī。
欢娱此事今寂寞,惟有年年陵树哀。huān yú cǐ shì jīn jì mò,wéi yǒu nián nián líng shù āi。

示孟郊

孟浩然

蔓草蔽极野,兰芝结孤根。màn cǎo bì jí yě,lán zhī jié gū gēn。
众音何其繁,伯牙独不喧。zhòng yīn hé qí fán,bó yá dú bù xuān。
当时高深意,举世无能分。dāng shí gāo shēn yì,jǔ shì wú néng fēn。
钟期一见知,山水千秋闻。zhōng qī yī jiàn zhī,shān shuǐ qiān qiū wén。
尔其保静节,薄俗徒云云。ěr qí bǎo jìng jié,báo sú tú yún yún。