古诗词

江上别流人

孟浩然

以我越乡客,逢君谪居者。yǐ wǒ yuè xiāng kè,féng jūn zhé jū zhě。
分飞黄鹤楼,流落苍梧野。fēn fēi huáng hè lóu,liú luò cāng wú yě。
驿使乘云去,征帆沿溜下。yì shǐ chéng yún qù,zhēng fān yán liū xià。
不知从此分,还袂何时把。bù zhī cóng cǐ fēn,hái mèi hé shí bǎ。
孟浩然

孟浩然

孟浩然(689-740),男,汉族,唐代诗人。本名不详(一说名浩),字浩然,襄州襄阳(今湖北襄阳)人,世称“孟襄阳”。浩然,少好节义,喜济人患难,工于诗。年四十游京师,唐玄宗诏咏其诗,至“不才明主弃”之语,玄宗谓:“卿自不求仕,朕未尝弃卿,奈何诬我?”因放还未仕,后隐居鹿门山,著诗二百余首。孟浩然与另一位山水田园诗人王维合称为“王孟”。 孟浩然的作品>>

猜您喜欢

李少府与杨

孟浩然

弱岁早登龙,今来喜再逢。ruò suì zǎo dēng lóng,jīn lái xǐ zài féng。
如何春月柳,犹忆岁寒松。rú hé chūn yuè liǔ,yóu yì suì hán sōng。
烟火临寒食,笙歌达曙钟。yān huǒ lín hán shí,shēng gē dá shǔ zhōng。
喧喧斗鸡道,行乐羡朋从。xuān xuān dòu jī dào,xíng lè xiàn péng cóng。

寻张五回夜园作

孟浩然

闻就庞公隐,移居近洞湖。wén jiù páng gōng yǐn,yí jū jìn dòng hú。
兴来林是竹,归卧谷名愚。xīng lái lín shì zhú,guī wò gǔ míng yú。
挂席樵风便,开轩琴月孤。guà xí qiáo fēng biàn,kāi xuān qín yuè gū。
岁寒何用赏,霜落故园芜。suì hán hé yòng shǎng,shuāng luò gù yuán wú。

裴司士

孟浩然

府僚能枉驾,家酝复新开。fǔ liáo néng wǎng jià,jiā yùn fù xīn kāi。
落日池上酌,清风松下来。luò rì chí shàng zhuó,qīng fēng sōng xià lái。
厨人具鸡黍,稚子摘杨梅。chú rén jù jī shǔ,zhì zi zhāi yáng méi。
谁道山公醉,犹能骑马回。shuí dào shān gōng zuì,yóu néng qí mǎ huí。

春中喜王九相寻

孟浩然

二月湖水清,家家春鸟鸣。èr yuè hú shuǐ qīng,jiā jiā chūn niǎo míng。
林花扫更落,径草踏还生。lín huā sǎo gèng luò,jìng cǎo tà hái shēng。
酒伴来相命,开尊共解酲。jiǔ bàn lái xiāng mìng,kāi zūn gòng jiě chéng。
当杯已入手,歌妓莫停声。dāng bēi yǐ rù shǒu,gē jì mò tíng shēng。

李氏园林卧疾

孟浩然

我爱陶家趣,园林无俗情。wǒ ài táo jiā qù,yuán lín wú sú qíng。
春雷百卉坼,寒食四邻清。chūn léi bǎi huì chè,hán shí sì lín qīng。
伏枕嗟公干,归山羡子平。fú zhěn jiē gōng gàn,guī shān xiàn zi píng。
年年白社客,空滞洛阳城。nián nián bái shè kè,kōng zhì luò yáng chéng。

张七及辛大见寻南亭醉作

孟浩然

山公能饮酒,居士好弹筝。shān gōng néng yǐn jiǔ,jū shì hǎo dàn zhēng。
世外交初得,林中契已并。shì wài jiāo chū dé,lín zhōng qì yǐ bìng。
纳凉风飒至,逃暑日将倾。nà liáng fēng sà zhì,táo shǔ rì jiāng qīng。
便就南亭里,馀尊惜解酲。biàn jiù nán tíng lǐ,yú zūn xī jiě chéng。

南山下与老圃期种瓜

孟浩然

樵牧南山近,林闾北郭赊。qiáo mù nán shān jìn,lín lǘ běi guō shē。
先人留素业,老圃作邻家。xiān rén liú sù yè,lǎo pǔ zuò lín jiā。
不种千株橘,惟资五色瓜。bù zhǒng qiān zhū jú,wéi zī wǔ sè guā。
邵平能就我,开径剪蓬麻。shào píng néng jiù wǒ,kāi jìng jiǎn péng má。

溯江至武昌

孟浩然

家本洞湖上,岁时归思催。jiā běn dòng hú shàng,suì shí guī sī cuī。
客心徒欲速,江路苦邅回。kè xīn tú yù sù,jiāng lù kǔ zhān huí。
残冻因风解,新正度腊开。cán dòng yīn fēng jiě,xīn zhèng dù là kāi。
行看武昌柳,仿佛映楼台。xíng kàn wǔ chāng liǔ,fǎng fú yìng lóu tái。

舟中晓望

孟浩然

挂席东南望,青山水国遥。guà xí dōng nán wàng,qīng shān shuǐ guó yáo。
舳舻争利涉,来往接风潮。zhú lú zhēng lì shè,lái wǎng jiē fēng cháo。
问我今何去,天台访石桥。wèn wǒ jīn hé qù,tiān tái fǎng shí qiáo。
坐看霞色晓,疑是赤城标。zuò kàn xiá sè xiǎo,yí shì chì chéng biāo。

自洛之越

孟浩然

皇皇三十载,书剑两无成。huáng huáng sān shí zài,shū jiàn liǎng wú chéng。
山水寻吴越,风尘厌洛京。shān shuǐ xún wú yuè,fēng chén yàn luò jīng。
扁舟泛湖海,长揖谢公卿。biǎn zhōu fàn hú hǎi,zhǎng yī xiè gōng qīng。
且乐杯中物,谁论世上名。qiě lè bēi zhōng wù,shuí lùn shì shàng míng。

途中遇晴

孟浩然

已失巴陵雨,犹逢蜀坂泥。yǐ shī bā líng yǔ,yóu féng shǔ bǎn ní。
天开斜景遍,山出晚云低。tiān kāi xié jǐng biàn,shān chū wǎn yún dī。
馀湿犹沾草,残流尚入溪。yú shī yóu zhān cǎo,cán liú shàng rù xī。
今宵有明月,乡思远悽悽。jīn xiāo yǒu míng yuè,xiāng sī yuǎn qī qī。

归至郢中

孟浩然

远游经海峤,返棹归山阿。yuǎn yóu jīng hǎi jiào,fǎn zhào guī shān ā。
日夕见乔木,乡关在伐柯。rì xī jiàn qiáo mù,xiāng guān zài fá kē。
愁随江路尽,喜入郢门多。chóu suí jiāng lù jǐn,xǐ rù yǐng mén duō。
左右看桑土,依然即匪他。zuǒ yòu kàn sāng tǔ,yī rán jí fěi tā。

夕次蔡阳馆

孟浩然

日暮马行疾,城荒人住稀。rì mù mǎ xíng jí,chéng huāng rén zhù xī。
听歌知近楚,投馆忽如归。tīng gē zhī jìn chǔ,tóu guǎn hū rú guī。
鲁堰田畴广,章陵气色微。lǔ yàn tián chóu guǎng,zhāng líng qì sè wēi。
明朝拜嘉庆,须著老莱衣。míng cháo bài jiā qìng,xū zhù lǎo lái yī。

他乡七夕

孟浩然

他乡逢七夕,旅馆益羁愁。tā xiāng féng qī xī,lǚ guǎn yì jī chóu。
不见穿针妇,空怀故国楼。bù jiàn chuān zhēn fù,kōng huái gù guó lóu。
绪风初减热,新月始临秋。xù fēng chū jiǎn rè,xīn yuè shǐ lín qiū。
谁忍窥河汉,迢迢问斗牛。shuí rěn kuī hé hàn,tiáo tiáo wèn dòu niú。

夜泊牛渚趁薛八船不及

孟浩然

星罗牛渚夕,风退鹢舟迟。xīng luó niú zhǔ xī,fēng tuì yì zhōu chí。
浦溆尝同宿,烟波忽间之。pǔ xù cháng tóng sù,yān bō hū jiān zhī。
榜歌空里失,船火望中疑。bǎng gē kōng lǐ shī,chuán huǒ wàng zhōng yí。
明发泛潮海,茫茫何处期。míng fā fàn cháo hǎi,máng máng hé chù qī。