古诗词

登鹿门山

孟浩然

清晓因兴来,乘流越江岘。qīng xiǎo yīn xīng lái,chéng liú yuè jiāng xiàn。
沙禽近方识,浦树遥莫辨。shā qín jìn fāng shí,pǔ shù yáo mò biàn。
渐至鹿门山,山明翠微浅。jiàn zhì lù mén shān,shān míng cuì wēi qiǎn。
岩潭多屈曲,舟楫屡回转。yán tán duō qū qū,zhōu jí lǚ huí zhuǎn。
昔闻庞德公,采药遂不返。xī wén páng dé gōng,cǎi yào suì bù fǎn。
金涧饵芝术,石床卧苔藓。jīn jiàn ěr zhī shù,shí chuáng wò tái xiǎn。
纷吾感耆旧,结揽事攀践。fēn wú gǎn qí jiù,jié lǎn shì pān jiàn。
隐迹今尚存,高风邈已远。yǐn jì jīn shàng cún,gāo fēng miǎo yǐ yuǎn。
白云何时去,丹桂空偃蹇。bái yún hé shí qù,dān guì kōng yǎn jiǎn。
探讨意未穷,回艇夕阳晚。tàn tǎo yì wèi qióng,huí tǐng xī yáng wǎn。
孟浩然

孟浩然

孟浩然(689-740),男,汉族,唐代诗人。本名不详(一说名浩),字浩然,襄州襄阳(今湖北襄阳)人,世称“孟襄阳”。浩然,少好节义,喜济人患难,工于诗。年四十游京师,唐玄宗诏咏其诗,至“不才明主弃”之语,玄宗谓:“卿自不求仕,朕未尝弃卿,奈何诬我?”因放还未仕,后隐居鹿门山,著诗二百余首。孟浩然与另一位山水田园诗人王维合称为“王孟”。 孟浩然的作品>>

猜您喜欢

渡浙江问舟中人

孟浩然

潮落江平未有风,扁舟共济与君同。cháo luò jiāng píng wèi yǒu fēng,biǎn zhōu gòng jì yǔ jūn tóng。
时时引领望天末,何处青山是越中。shí shí yǐn lǐng wàng tiān mò,hé chù qīng shān shì yuè zhōng。

彭蠡湖中望庐山

孟浩然

太虚生月晕,舟子知天风。tài xū shēng yuè yūn,zhōu zi zhī tiān fēng。
挂席候明发,眇漫平湖中。guà xí hòu míng fā,miǎo màn píng hú zhōng。
中流见匡阜,势压九江雄。zhōng liú jiàn kuāng fù,shì yā jiǔ jiāng xióng。
黤黕容霁色,峥嵘当晓空。yǎn dǎn róng jì sè,zhēng róng dāng xiǎo kōng。
香炉初上日,瀑布喷成虹。xiāng lú chū shàng rì,pù bù pēn chéng hóng。
久欲追尚子,况兹怀远公。jiǔ yù zhuī shàng zi,kuàng zī huái yuǎn gōng。
我来限于役,未暇息微躬。wǒ lái xiàn yú yì,wèi xiá xī wēi gōng。
淮海途将半,星霜岁欲穷。huái hǎi tú jiāng bàn,xīng shuāng suì yù qióng。
寄言岩栖者,毕趣当来同。jì yán yán qī zhě,bì qù dāng lái tóng。

送张参明经举兼向泾州觐省

孟浩然

十五彩衣年,承欢慈母前。shí wǔ cǎi yī nián,chéng huān cí mǔ qián。
孝廉因岁贡,怀橘向秦川。xiào lián yīn suì gòng,huái jú xiàng qín chuān。
四座推文举,中郎许仲宣。sì zuò tuī wén jǔ,zhōng láng xǔ zhòng xuān。
泛舟江上别,谁不仰神仙。fàn zhōu jiāng shàng bié,shuí bù yǎng shén xiān。

腊月八日于剡县石城寺礼拜

孟浩然

石壁开金像,香山倚铁围。shí bì kāi jīn xiàng,xiāng shān yǐ tiě wéi。
下生弥勒见,回向一心归。xià shēng mí lēi jiàn,huí xiàng yī xīn guī。
竹柏禅庭古,楼台世界稀。zhú bǎi chán tíng gǔ,lóu tái shì jiè xī。
夕岚增气色,馀照发光辉。xī lán zēng qì sè,yú zhào fā guāng huī。
讲席邀谈柄,泉堂施浴衣。jiǎng xí yāo tán bǐng,quán táng shī yù yī。
愿承功德水,从此濯尘机。yuàn chéng gōng dé shuǐ,cóng cǐ zhuó chén jī。

涧南即事贻皎上人

孟浩然

弊庐在郭外,素产惟田园。bì lú zài guō wài,sù chǎn wéi tián yuán。
左右林野旷,不闻朝市喧。zuǒ yòu lín yě kuàng,bù wén cháo shì xuān。
钓竿垂北涧,樵唱入南轩。diào gān chuí běi jiàn,qiáo chàng rù nán xuān。
书取幽栖事,将寻静者论。shū qǔ yōu qī shì,jiāng xún jìng zhě lùn。

洗然弟竹亭

孟浩然

吾与二三子,平生结交深。wú yǔ èr sān zi,píng shēng jié jiāo shēn。
俱怀鸿鹄志,昔有鹡鸰心。jù huái hóng gǔ zhì,xī yǒu jí líng xīn。
逸气假毫翰,清风在竹林。yì qì jiǎ háo hàn,qīng fēng zài zhú lín。
达是酒中趣,琴上偶然音。dá shì jiǔ zhōng qù,qín shàng ǒu rán yīn。

寄天台道士

孟浩然

海上求仙客,三山望几时。hǎi shàng qiú xiān kè,sān shān wàng jǐ shí。
焚香宿华顶,裛露采灵芝。fén xiāng sù huá dǐng,yì lù cǎi líng zhī。
屡蹑莓苔滑,将寻汗漫期。lǚ niè méi tái huá,jiāng xún hàn màn qī。
倘因松子去,长与世人辞。tǎng yīn sōng zi qù,zhǎng yǔ shì rén cí。
217«9101112131415