古诗词

东郊

韦应物

吏舍跼终年,出郊旷清曙。lì shě jú zhōng nián,chū jiāo kuàng qīng shǔ。
杨柳散和风,青山澹吾虑。yáng liǔ sàn hé fēng,qīng shān dàn wú lǜ。
依丛适自憩,缘涧还复去。yī cóng shì zì qì,yuán jiàn hái fù qù。
微雨霭芳原,春鸠鸣何处。wēi yǔ ǎi fāng yuán,chūn jiū míng hé chù。
乐幽心屡止,遵事迹犹遽。lè yōu xīn lǚ zhǐ,zūn shì jì yóu jù。
终罢斯结庐,慕陶直可庶。zhōng bà sī jié lú,mù táo zhí kě shù。
韦应物

韦应物

韦应物(737~792),中国唐代诗人。汉族,长安(今陕西西安)人。今传有10卷本《韦江州集》、两卷本《韦苏州诗集》、10卷本《韦苏州集》。散文仅存一篇。因出任过苏州刺史,世称“韦苏州”。诗风恬淡高远,以善于写景和描写隐逸生活著称。 韦应物的作品>>

猜您喜欢

咏露珠

韦应物

秋荷一滴露,清夜坠玄天。qiū hé yī dī lù,qīng yè zhuì xuán tiān。
将来玉盘上,不定始知圆。jiāng lái yù pán shàng,bù dìng shǐ zhī yuán。

咏瑠璃

韦应物

有色同寒冰,无物隔纤尘。yǒu sè tóng hán bīng,wú wù gé xiān chén。
象筵看不见,堪将对玉人。xiàng yán kàn bù jiàn,kān jiāng duì yù rén。

答王卿送别

韦应物

去马嘶春草,归人立夕阳。qù mǎ sī chūn cǎo,guī rén lì xī yáng。
元知数日别,要使两情伤。yuán zhī shù rì bié,yào shǐ liǎng qíng shāng。