古诗词

自巩洛舟行入黄河即事寄府县僚友

韦应物

夹水苍山路向东,东南山豁大河通。jiā shuǐ cāng shān lù xiàng dōng,dōng nán shān huō dà hé tōng。
寒树依微远天外,夕阳明灭乱流中。hán shù yī wēi yuǎn tiān wài,xī yáng míng miè luàn liú zhōng。
孤村几岁临伊岸,一雁初晴下朔风。gū cūn jǐ suì lín yī àn,yī yàn chū qíng xià shuò fēng。
为报洛桥游宦侣,扁舟不系与心同。wèi bào luò qiáo yóu huàn lǚ,biǎn zhōu bù xì yǔ xīn tóng。
韦应物

韦应物

韦应物(737~792),中国唐代诗人。汉族,长安(今陕西西安)人。今传有10卷本《韦江州集》、两卷本《韦苏州诗集》、10卷本《韦苏州集》。散文仅存一篇。因出任过苏州刺史,世称“韦苏州”。诗风恬淡高远,以善于写景和描写隐逸生活著称。 韦应物的作品>>

猜您喜欢

咏露珠

韦应物

秋荷一滴露,清夜坠玄天。qiū hé yī dī lù,qīng yè zhuì xuán tiān。
将来玉盘上,不定始知圆。jiāng lái yù pán shàng,bù dìng shǐ zhī yuán。

咏瑠璃

韦应物

有色同寒冰,无物隔纤尘。yǒu sè tóng hán bīng,wú wù gé xiān chén。
象筵看不见,堪将对玉人。xiàng yán kàn bù jiàn,kān jiāng duì yù rén。

答王卿送别

韦应物

去马嘶春草,归人立夕阳。qù mǎ sī chūn cǎo,guī rén lì xī yáng。
元知数日别,要使两情伤。yuán zhī shù rì bié,yào shǐ liǎng qíng shāng。