古诗词

城中卧疾知阎薛二子屡从邑令饮因以赠之

韦应物

车马日萧萧,胡不枉我庐。chē mǎ rì xiāo xiāo,hú bù wǎng wǒ lú。
方来从令饮,卧病独何如。fāng lái cóng lìng yǐn,wò bìng dú hé rú。
秋风起汉皋,开户望平芜。qiū fēng qǐ hàn gāo,kāi hù wàng píng wú。
即此吝音素,焉知中密疏。jí cǐ lìn yīn sù,yān zhī zhōng mì shū。
渴者不思火,寒者不求水。kě zhě bù sī huǒ,hán zhě bù qiú shuǐ。
人生羁寓时,去就当如此。rén shēng jī yù shí,qù jiù dāng rú cǐ。
犹希心异迹,眷眷存终始。yóu xī xīn yì jì,juàn juàn cún zhōng shǐ。
韦应物

韦应物

韦应物(737~792),中国唐代诗人。汉族,长安(今陕西西安)人。今传有10卷本《韦江州集》、两卷本《韦苏州诗集》、10卷本《韦苏州集》。散文仅存一篇。因出任过苏州刺史,世称“韦苏州”。诗风恬淡高远,以善于写景和描写隐逸生活著称。 韦应物的作品>>

猜您喜欢

咏露珠

韦应物

秋荷一滴露,清夜坠玄天。qiū hé yī dī lù,qīng yè zhuì xuán tiān。
将来玉盘上,不定始知圆。jiāng lái yù pán shàng,bù dìng shǐ zhī yuán。

咏瑠璃

韦应物

有色同寒冰,无物隔纤尘。yǒu sè tóng hán bīng,wú wù gé xiān chén。
象筵看不见,堪将对玉人。xiàng yán kàn bù jiàn,kān jiāng duì yù rén。

答王卿送别

韦应物

去马嘶春草,归人立夕阳。qù mǎ sī chūn cǎo,guī rén lì xī yáng。
元知数日别,要使两情伤。yuán zhī shù rì bié,yào shǐ liǎng qíng shāng。