古诗词

往富平伤怀

韦应物

晨起凌严霜,恸哭临素帷。chén qǐ líng yán shuāng,tòng kū lín sù wéi。
驾言百里涂,恻怆复何为。jià yán bǎi lǐ tú,cè chuàng fù hé wèi。
昨者仕公府,属城常载驰。zuó zhě shì gōng fǔ,shǔ chéng cháng zài chí。
出门无所忧,返室亦熙熙。chū mén wú suǒ yōu,fǎn shì yì xī xī。
今者掩筠扉,但闻童稚悲。jīn zhě yǎn yún fēi,dàn wén tóng zhì bēi。
丈夫须出入,顾尔内无依。zhàng fū xū chū rù,gù ěr nèi wú yī。
衔恨已酸骨,何况苦寒时。xián hèn yǐ suān gǔ,hé kuàng kǔ hán shí。
单车路萧条,回首长逶迟。dān chē lù xiāo tiáo,huí shǒu zhǎng wēi chí。
飘风忽截野,嘹唳雁起飞。piāo fēng hū jié yě,liáo lì yàn qǐ fēi。
昔时同往路,独往今讵知。xī shí tóng wǎng lù,dú wǎng jīn jù zhī。
韦应物

韦应物

韦应物(737~792),中国唐代诗人。汉族,长安(今陕西西安)人。今传有10卷本《韦江州集》、两卷本《韦苏州诗集》、10卷本《韦苏州集》。散文仅存一篇。因出任过苏州刺史,世称“韦苏州”。诗风恬淡高远,以善于写景和描写隐逸生活著称。 韦应物的作品>>

猜您喜欢

咏露珠

韦应物

秋荷一滴露,清夜坠玄天。qiū hé yī dī lù,qīng yè zhuì xuán tiān。
将来玉盘上,不定始知圆。jiāng lái yù pán shàng,bù dìng shǐ zhī yuán。

咏瑠璃

韦应物

有色同寒冰,无物隔纤尘。yǒu sè tóng hán bīng,wú wù gé xiān chén。
象筵看不见,堪将对玉人。xiàng yán kàn bù jiàn,kān jiāng duì yù rén。

答王卿送别

韦应物

去马嘶春草,归人立夕阳。qù mǎ sī chūn cǎo,guī rén lì xī yáng。
元知数日别,要使两情伤。yuán zhī shù rì bié,yào shǐ liǎng qíng shāng。