古诗词

登乐游庙作

韦应物

高原出东城,郁郁见咸阳。gāo yuán chū dōng chéng,yù yù jiàn xián yáng。
上有千载事,乃自汉宣皇。shàng yǒu qiān zài shì,nǎi zì hàn xuān huáng。
颓壖久凌迟,陈迹翳丘荒。tuí ruán jiǔ líng chí,chén jì yì qiū huāng。
春草虽复绿,惊风但飘扬。chūn cǎo suī fù lǜ,jīng fēng dàn piāo yáng。
周览京城内,双阙起中央。zhōu lǎn jīng chéng nèi,shuāng quē qǐ zhōng yāng。
微钟何处来,暮色忽苍苍。wēi zhōng hé chù lái,mù sè hū cāng cāng。
歌吹喧万井,车马塞康庄。gē chuī xuān wàn jǐng,chē mǎ sāi kāng zhuāng。
昔人岂不尔,百世同一伤。xī rén qǐ bù ěr,bǎi shì tóng yī shāng。
归当守冲漠,迹寓心自忘。guī dāng shǒu chōng mò,jì yù xīn zì wàng。
韦应物

韦应物

韦应物(737~792),中国唐代诗人。汉族,长安(今陕西西安)人。今传有10卷本《韦江州集》、两卷本《韦苏州诗集》、10卷本《韦苏州集》。散文仅存一篇。因出任过苏州刺史,世称“韦苏州”。诗风恬淡高远,以善于写景和描写隐逸生活著称。 韦应物的作品>>

猜您喜欢

咏露珠

韦应物

秋荷一滴露,清夜坠玄天。qiū hé yī dī lù,qīng yè zhuì xuán tiān。
将来玉盘上,不定始知圆。jiāng lái yù pán shàng,bù dìng shǐ zhī yuán。

咏瑠璃

韦应物

有色同寒冰,无物隔纤尘。yǒu sè tóng hán bīng,wú wù gé xiān chén。
象筵看不见,堪将对玉人。xiàng yán kàn bù jiàn,kān jiāng duì yù rén。

答王卿送别

韦应物

去马嘶春草,归人立夕阳。qù mǎ sī chūn cǎo,guī rén lì xī yáng。
元知数日别,要使两情伤。yuán zhī shù rì bié,yào shǐ liǎng qíng shāng。