古诗词

述园鹿

韦应物

野性本难畜,玩习亦逾年。yě xìng běn nán chù,wán xí yì yú nián。
麑班始力直,麚角已苍然。ní bān shǐ lì zhí,jiā jiǎo yǐ cāng rán。
仰首嚼园柳,俯身饮清泉。yǎng shǒu jué yuán liǔ,fǔ shēn yǐn qīng quán。
见人若闲暇,蹶起忽低骞。jiàn rén ruò xián xiá,jué qǐ hū dī qiān。
兹兽有高貌,凡类宁比肩。zī shòu yǒu gāo mào,fán lèi níng bǐ jiān。
不得游山泽,局促诚可怜。bù dé yóu shān zé,jú cù chéng kě lián。
韦应物

韦应物

韦应物(737~792),中国唐代诗人。汉族,长安(今陕西西安)人。今传有10卷本《韦江州集》、两卷本《韦苏州诗集》、10卷本《韦苏州集》。散文仅存一篇。因出任过苏州刺史,世称“韦苏州”。诗风恬淡高远,以善于写景和描写隐逸生活著称。 韦应物的作品>>

猜您喜欢

咏露珠

韦应物

秋荷一滴露,清夜坠玄天。qiū hé yī dī lù,qīng yè zhuì xuán tiān。
将来玉盘上,不定始知圆。jiāng lái yù pán shàng,bù dìng shǐ zhī yuán。

咏瑠璃

韦应物

有色同寒冰,无物隔纤尘。yǒu sè tóng hán bīng,wú wù gé xiān chén。
象筵看不见,堪将对玉人。xiàng yán kàn bù jiàn,kān jiāng duì yù rén。

答王卿送别

韦应物

去马嘶春草,归人立夕阳。qù mǎ sī chūn cǎo,guī rén lì xī yáng。
元知数日别,要使两情伤。yuán zhī shù rì bié,yào shǐ liǎng qíng shāng。