古诗词

渠江旅思

郑谷

流落复蹉跎,交亲半逝波。liú luò fù cuō tuó,jiāo qīn bàn shì bō。
谋生非不切,言命欲如何。móu shēng fēi bù qiè,yán mìng yù rú hé。
故楚春田废,穷巴瘴雨多。gù chǔ chūn tián fèi,qióng bā zhàng yǔ duō。
引人乡泪尽,夜夜竹枝歌。yǐn rén xiāng lèi jǐn,yè yè zhú zhī gē。
郑谷

郑谷

郑谷(约851~910)唐朝末期著名诗人。字守愚,汉族,江西宜春市袁州区人。僖宗时进士,官都官郎中,人称郑都官。又以《鹧鸪诗》得名,人称郑鹧鸪。其诗多写景咏物之作,表现士大夫的闲情逸致。风格清新通俗,但流于浅率。曾与许裳、张乔等唱和往还,号“芳林十哲”。原有集,已散佚,存《云台编》。 郑谷的作品>>

猜您喜欢

初还京师寓止府署偶题屋壁

郑谷

秋光不见旧亭台,四顾荒凉瓦砾堆。qiū guāng bù jiàn jiù tíng tái,sì gù huāng liáng wǎ lì duī。
火力不能销地力,乱前黄菊眼前开。huǒ lì bù néng xiāo dì lì,luàn qián huáng jú yǎn qián kāi。

读李白集

郑谷

何事文星与酒星,一时钟在李先生。hé shì wén xīng yǔ jiǔ xīng,yī shí zhōng zài lǐ xiān shēng。
高吟大醉三千首,留着人间伴月明。gāo yín dà zuì sān qiān shǒu,liú zhe rén jiān bàn yuè míng。

卷末偶题三首

郑谷

一卷疏芜一百篇,名成未敢暂忘筌。yī juǎn shū wú yī bǎi piān,míng chéng wèi gǎn zàn wàng quán。
何如海日生残夜,一句能令万古传。hé rú hǎi rì shēng cán yè,yī jù néng lìng wàn gǔ chuán。

卷末偶题三首

郑谷

七岁侍行湖外去,岳阳楼上敢题诗。qī suì shì xíng hú wài qù,yuè yáng lóu shàng gǎn tí shī。
如今寒晚无功业,何以胜任国士知。rú jīn hán wǎn wú gōng yè,hé yǐ shèng rèn guó shì zhī。

卷末偶题三首

郑谷

一第由来是出身,垂名俱为国风陈。yī dì yóu lái shì chū shēn,chuí míng jù wèi guó fēng chén。
此生若不知骚雅,孤宦如何作近臣。cǐ shēng ruò bù zhī sāo yǎ,gū huàn rú hé zuò jìn chén。

读前集二首

郑谷

殷璠裁鉴英灵集,颇觉同才得旨深。yīn fán cái jiàn yīng líng jí,pǒ jué tóng cái dé zhǐ shēn。
何事后来高仲武,品题间气未公心。hé shì hòu lái gāo zhòng wǔ,pǐn tí jiān qì wèi gōng xīn。

读前集二首

郑谷

风骚如线不胜悲,国步多艰即此时。fēng sāo rú xiàn bù shèng bēi,guó bù duō jiān jí cǐ shí。
爱日满阶看古集,只应陶集是吾师。ài rì mǎn jiē kàn gǔ jí,zhǐ yīng táo jí shì wú shī。

欹枕

郑谷

攲枕高眠日午春,酒酣睡足最闲身。qī zhěn gāo mián rì wǔ chūn,jiǔ hān shuì zú zuì xián shēn。
明朝会得穷通理,未必输他马上人。míng cháo huì dé qióng tōng lǐ,wèi bì shū tā mǎ shàng rén。

野步

郑谷

翠岚迎步兴何长,笑领渔翁入醉乡。cuì lán yíng bù xīng hé zhǎng,xiào lǐng yú wēng rù zuì xiāng。
日暮渚田微雨后,鹭鹚闲暇稻花香。rì mù zhǔ tián wēi yǔ hòu,lù cí xián xiá dào huā xiāng。

偶书

郑谷

承时偷喜负明神,务实那能得庇身。chéng shí tōu xǐ fù míng shén,wù shí nà néng dé bì shēn。
不会苍苍主何事,忍饥多是力耕人。bù huì cāng cāng zhǔ hé shì,rěn jī duō shì lì gēng rén。

静吟

郑谷

骚雅荒凉我未安,月和馀雪夜吟寒。sāo yǎ huāng liáng wǒ wèi ān,yuè hé yú xuě yè yín hán。
相门相客应相笑,得句胜于得好官。xiāng mén xiāng kè yīng xiāng xiào,dé jù shèng yú dé hǎo guān。

和知己秋日伤怀

郑谷

流水歌声共不回,去年天气旧亭台。liú shuǐ gē shēng gòng bù huí,qù nián tiān qì jiù tíng tái。
梁尘寂寞燕归去,黄蜀葵花一朵开。liáng chén jì mò yàn guī qù,huáng shǔ kuí huā yī duǒ kāi。

东蜀春晚

郑谷

如此浮生更别离,可堪长恸送春归。rú cǐ fú shēng gèng bié lí,kě kān zhǎng tòng sòng chūn guī。
潼江水上杨花雪,刚逐孤舟缭绕飞。tóng jiāng shuǐ shàng yáng huā xuě,gāng zhú gū zhōu liáo rào fēi。

永日有怀

郑谷

能消永日是摴蒱,坑堑由来似宦途。néng xiāo yǒng rì shì chū pú,kēng qiàn yóu lái shì huàn tú。
两掷未终楗橛内,座中何惜为呼卢。liǎng zhì wèi zhōng jiàn jué nèi,zuò zhōng hé xī wèi hū lú。

槐花

郑谷

毵毵金蕊扑晴空,举子魂惊落照中。sān sān jīn ruǐ pū qíng kōng,jǔ zi hún jīng luò zhào zhōng。
今日老郎犹有恨,昔年相虐十秋风。jīn rì lǎo láng yóu yǒu hèn,xī nián xiāng nüè shí qiū fēng。