古诗词

奉酬窦郎中早入省苦寒见寄

杨巨源

玄冥怒含风,群物戒严节。xuán míng nù hán fēng,qún wù jiè yán jié。
空山顽石破,幽涧层冰裂。kōng shān wán shí pò,yōu jiàn céng bīng liè。
题诗金华彦,接武丹霄烈。tí shī jīn huá yàn,jiē wǔ dān xiāo liè。
旷怀玉京云,孤唱粉垣雪。kuàng huái yù jīng yún,gū chàng fěn yuán xuě。
穷阴总凝冱,正气直肃杀。qióng yīn zǒng níng hù,zhèng qì zhí sù shā。
天狼看坠地,霜兔敢拒穴。tiān láng kàn zhuì dì,shuāng tù gǎn jù xué。
悠然蓬蒿士,亦得奉朝谒。yōu rán péng hāo shì,yì dé fèng cháo yè。
羸骖苦迟迟,单仆怨切切。léi cān kǔ chí chí,dān pū yuàn qiè qiè。
端闱仙阶邃,广陌冻桥滑。duān wéi xiān jiē suì,guǎng mò dòng qiáo huá。
旭日鸳鸯行,瑞烟芙蓉阙。xù rì yuān yāng xíng,ruì yān fú róng quē。
司寒申郑重,成岁在凛冽。sī hán shēn zhèng zhòng,chéng suì zài lǐn liè。
谢监逢酒时,袁生闭门月。xiè jiān féng jiǔ shí,yuán shēng bì mén yuè。
渐思霜霰减,欲报阳和发。jiàn sī shuāng xiàn jiǎn,yù bào yáng hé fā。
谁家挟纩心,何地当垆热。shuí jiā xié kuàng xīn,hé dì dāng lú rè。
惨舒能一改,恭听远者说。cǎn shū néng yī gǎi,gōng tīng yuǎn zhě shuō。

杨巨源

唐代诗人。字景山,后改名巨济。河中(治所今山西永济)人。贞元五年(789)进士。初为张弘靖从事,由秘书郎擢太常博士,迁虞部员外郎。出为凤翔少尹,复召授国子司业。长庆四年(824),辞官退休,执政请以为河中少尹,食其禄终身。关于杨巨源生年,据方崧卿《韩集举正》考订。韩愈《送杨少尹序》作于长庆四年(824),序中述及杨有“年满七十”、“去归其乡”语。由此推断,杨当生于755年,卒年不详。 杨巨源的作品>>

猜您喜欢

太原寒食观仗上严司空

杨巨源

天倚王师静沙漠,年年寒食并州乐。tiān yǐ wáng shī jìng shā mò,nián nián hán shí bìng zhōu lè。
珠华相压驾重。zhū huá xiāng yā jià zhòng。

关山月

杨巨源

苍茫临故关,迢遰照秋山。cāng máng lín gù guān,tiáo dì zhào qiū shān。
万里平芜静,孤城落叶闲。wàn lǐ píng wú jìng,gū chéng luò yè xián。
露浓栖雁起,天远戍兵还。lù nóng qī yàn qǐ,tiān yuǎn shù bīng hái。
复映征西府,光深组练间。fù yìng zhēng xī fǔ,guāng shēn zǔ liàn jiān。

相和歌辞乌夜啼

杨巨源

可怜杨叶复杨花,雪净烟深碧玉家。kě lián yáng yè fù yáng huā,xuě jìng yān shēn bì yù jiā。
乌栖不定枝条弱,城头夜半声哑哑。wū qī bù dìng zhī tiáo ruò,chéng tóu yè bàn shēng yǎ yǎ。
浮萍摇荡门前水,任罥芙蓉莫堕沙。fú píng yáo dàng mén qián shuǐ,rèn juàn fú róng mò duò shā。

杂曲歌辞独不见

杨巨源

东风艳阳色,柳绿花如霰。dōng fēng yàn yáng sè,liǔ lǜ huā rú xiàn。
竞理同心鬟,争持合欢扇。jìng lǐ tóng xīn huán,zhēng chí hé huān shàn。
香传贾娘手,粉离何郎面。xiāng chuán jiǎ niáng shǒu,fěn lí hé láng miàn。
最恨卷帘时,含情独不见。zuì hèn juǎn lián shí,hán qíng dú bù jiàn。
124«3456789