古诗词

秋夕对月

罗隐

夜月色可掬,倚楼聊解颜。yè yuè sè kě jū,yǐ lóu liáo jiě yán。
未能分寇盗,徒欲满关山。wèi néng fēn kòu dào,tú yù mǎn guān shān。
背冷金蟾滑,毛寒玉兔顽。bèi lěng jīn chán huá,máo hán yù tù wán。
姮娥谩偷药,长寡老中闲。héng é mán tōu yào,zhǎng guǎ lǎo zhōng xián。
罗隐

罗隐

罗隐(833-909),字昭谏,新城(今浙江富阳市新登镇)人,唐代诗人。生于公元833年(太和七年),大中十三年(公元859年)底至京师,应进士试,历七年不第。咸通八年(公元867年)乃自编其文为《谗书》,益为统治阶级所憎恶,所以罗衮赠诗说:“谗书虽胜一名休”。后来又断断续续考了几年,总共考了十多次,自称“十二三年就试期”,最终还是铩羽而归,史称“十上不第”。黄巢起义后,避乱隐居九华山,光启三年(公元887年),55岁时归乡依吴越王钱镠,历任钱塘令、司勋郎中、给事中等职。公元909年(五代后梁开平三年)去世,享年77岁。 罗隐的作品>>

猜您喜欢

南康道中

罗隐

弱冠负文翰,此中听鹿鸣。ruò guān fù wén hàn,cǐ zhōng tīng lù míng。
使君延上榻,时辈仰前程。shǐ jūn yán shàng tà,shí bèi yǎng qián chéng。
丹桂竟多故,白云空有情。dān guì jìng duō gù,bái yún kōng yǒu qíng。
唯馀路旁泪,沾洒向尘缨。wéi yú lù páng lèi,zhān sǎ xiàng chén yīng。

北固亭东望寄默师

罗隐

高亭暮色中,往事更谁同。gāo tíng mù sè zhōng,wǎng shì gèng shuí tóng。
水谩矜天阔,山应到此穷。shuǐ mán jīn tiān kuò,shān yīng dào cǐ qióng。
病怜京口酒,老怯海门风。bìng lián jīng kǒu jiǔ,lǎo qiè hǎi mén fēng。
唯有言堪解,何由见远公。wéi yǒu yán kān jiě,hé yóu jiàn yuǎn gōng。

寄洪正师

罗隐

寄蹇浑成迹,经年滞杜南。jì jiǎn hún chéng jì,jīng nián zhì dù nán。
价轻犹有二,足刖已过三。jià qīng yóu yǒu èr,zú yuè yǐ guò sān。
鸡肋曹公忿,猪肝仲叔惭。jī lē cáo gōng fèn,zhū gān zhòng shū cán。
会应谋避地,依约近禅庵。huì yīng móu bì dì,yī yuē jìn chán ān。

酬高崇节

罗隐

旧游虽一梦,别绪忽千般。jiù yóu suī yī mèng,bié xù hū qiān bān。
败草汤陵晚,衰槐楚寺寒。bài cǎo tāng líng wǎn,shuāi huái chǔ sì hán。
数奇常自愧,时薄欲何干。shù qí cháng zì kuì,shí báo yù hé gàn。
犹赖君相勉,殷勤贡禹冠。yóu lài jūn xiāng miǎn,yīn qín gòng yǔ guān。

边夜

罗隐

光景漂如水,生涯转似萍。guāng jǐng piāo rú shuǐ,shēng yá zhuǎn shì píng。
雁门穷朔路,牛斗故乡星。yàn mén qióng shuò lù,niú dòu gù xiāng xīng。
句尽人谁切,歌终泪自零。jù jǐn rén shuí qiè,gē zhōng lèi zì líng。
夜阑回首算,何处不长亭。yè lán huí shǒu suàn,hé chù bù zhǎng tíng。

哭张博士太常

罗隐

前辈倏云殁,愧君曾比方。qián bèi shū yún mò,kuì jūn céng bǐ fāng。
格卑虽不称,言重亦难忘。gé bēi suī bù chēng,yán zhòng yì nán wàng。
谏草犹青琐,悲风已白杨。jiàn cǎo yóu qīng suǒ,bēi fēng yǐ bái yáng。
只应移理窟,泉下对真长。zhǐ yīng yí lǐ kū,quán xià duì zhēn zhǎng。

早登新安县楼

罗隐

关城树色齐,往事未全迷。guān chéng shù sè qí,wǎng shì wèi quán mí。
塞路真人气,封门壮土泥。sāi lù zhēn rén qì,fēng mén zhuàng tǔ ní。
草浓延蝶舞,花密教莺啼。cǎo nóng yán dié wǔ,huā mì jiào yīng tí。
若以鸣为德,鸾皇不及鸡。ruò yǐ míng wèi dé,luán huáng bù jí jī。

题段太尉庙

罗隐

近甸蒙尘日,南梁反正年。jìn diān méng chén rì,nán liáng fǎn zhèng nián。
飘流茂陵碗,零落太官椽。piāo liú mào líng wǎn,líng luò tài guān chuán。
建纛非降楚,披图异录燕。jiàn dào fēi jiàng chǔ,pī tú yì lù yàn。
堪嗟侍中血,不及御衣前。kān jiē shì zhōng xuè,bù jí yù yī qián。

寄剡县主簿

罗隐

金庭养真地,珠篆会稽官。jīn tíng yǎng zhēn dì,zhū zhuàn huì jī guān。
境胜堪长往,时危喜暂安。jìng shèng kān zhǎng wǎng,shí wēi xǐ zàn ān。
洞连沧海阔,山拥赤城寒。dòng lián cāng hǎi kuò,shān yōng chì chéng hán。
他日抛尘土,因君拟炼丹。tā rì pāo chén tǔ,yīn jūn nǐ liàn dān。

四顶山

罗隐

胜景天然别,精神入画图。shèng jǐng tiān rán bié,jīng shén rù huà tú。
一山分四顶,三面瞰平湖。yī shān fēn sì dǐng,sān miàn kàn píng hú。
过夏僧无热,凌冬草不枯。guò xià sēng wú rè,líng dōng cǎo bù kū。
游人来至此,愿剃发和须。yóu rén lái zhì cǐ,yuàn tì fā hé xū。

中元夜看月

罗隐

朦胧南溟月,汹涌出云涛。méng lóng nán míng yuè,xiōng yǒng chū yún tāo。
下射长鲸眼,遥分玉兔毫。xià shè zhǎng jīng yǎn,yáo fēn yù tù háo。
势来牛斗动,路越宵冥高。shì lái niú dòu dòng,lù yuè xiāo míng gāo。
竟夕瞻光影,昂头把白醪。jìng xī zhān guāng yǐng,áng tóu bǎ bái láo。

曲江春感

罗隐

江头日暖花又开,江东行客心悠哉。jiāng tóu rì nuǎn huā yòu kāi,jiāng dōng xíng kè xīn yōu zāi。
高阳酒徒半雕落,终南山色空崔嵬。gāo yáng jiǔ tú bàn diāo luò,zhōng nán shān sè kōng cuī wéi。
圣代也知无弃物,侯门未必用非才。shèng dài yě zhī wú qì wù,hóu mén wèi bì yòng fēi cái。
一船明月一竿竹,家住五湖归去来。yī chuán míng yuè yī gān zhú,jiā zhù wǔ hú guī qù lái。

皇陂

罗隐

皇陂潋滟深复深,陂西下马聊登临。huáng bēi liàn yàn shēn fù shēn,bēi xī xià mǎ liáo dēng lín。
垂杨风轻弄翠带,鲤鱼日暖跳黄金。chuí yáng fēng qīng nòng cuì dài,lǐ yú rì nuǎn tiào huáng jīn。
三月穷途无胜事,十年流水见归心。sān yuè qióng tú wú shèng shì,shí nián liú shuǐ jiàn guī xīn。
输他谷口郑夫子,偷得闲名说至今。shū tā gǔ kǒu zhèng fū zi,tōu dé xián míng shuō zhì jīn。

寄郑补阙

罗隐

夫子门前数仞墙,每经过处忆游梁。fū zi mén qián shù rèn qiáng,měi jīng guò chù yì yóu liáng。
路从青琐无因见,恩在丹心不可忘。lù cóng qīng suǒ wú yīn jiàn,ēn zài dān xīn bù kě wàng。
未必便为谗口隔,只应贪草谏书忙。wèi bì biàn wèi chán kǒu gé,zhǐ yīng tān cǎo jiàn shū máng。
别来愁悴知多少,两度槐花马上黄。bié lái chóu cuì zhī duō shǎo,liǎng dù huái huā mǎ shàng huáng。

牡丹花

罗隐

似共东风别有因,绛罗高卷不胜春。shì gòng dōng fēng bié yǒu yīn,jiàng luó gāo juǎn bù shèng chūn。
若教解语应倾国,任是无情亦动人。ruò jiào jiě yǔ yīng qīng guó,rèn shì wú qíng yì dòng rén。
芍药与君为近侍,芙蓉何处避芳尘。sháo yào yǔ jūn wèi jìn shì,fú róng hé chù bì fāng chén。
可怜韩令功成后,辜负秾华过此身。kě lián hán lìng gōng chéng hòu,gū fù nóng huá guò cǐ shēn。