古诗词

姑苏城南湖陪曹使君游

罗隐

水蓼花红稻穗黄,使君兰棹泛回塘。shuǐ liǎo huā hóng dào suì huáng,shǐ jūn lán zhào fàn huí táng。
倚风荇藻先开路,迎旆凫鹥尽著行。yǐ fēng xìng zǎo xiān kāi lù,yíng pèi fú yī jǐn zhù xíng。
手里兵符神与术,腰间金印彩为囊。shǒu lǐ bīng fú shén yǔ shù,yāo jiān jīn yìn cǎi wèi náng。
少年太守勋庸盛,应笑燕台两鬓霜。shǎo nián tài shǒu xūn yōng shèng,yīng xiào yàn tái liǎng bìn shuāng。
罗隐

罗隐

罗隐(833-909),字昭谏,新城(今浙江富阳市新登镇)人,唐代诗人。生于公元833年(太和七年),大中十三年(公元859年)底至京师,应进士试,历七年不第。咸通八年(公元867年)乃自编其文为《谗书》,益为统治阶级所憎恶,所以罗衮赠诗说:“谗书虽胜一名休”。后来又断断续续考了几年,总共考了十多次,自称“十二三年就试期”,最终还是铩羽而归,史称“十上不第”。黄巢起义后,避乱隐居九华山,光启三年(公元887年),55岁时归乡依吴越王钱镠,历任钱塘令、司勋郎中、给事中等职。公元909年(五代后梁开平三年)去世,享年77岁。 罗隐的作品>>

猜您喜欢

秋夕对月

罗隐

夜月色可掬,倚楼聊解颜。yè yuè sè kě jū,yǐ lóu liáo jiě yán。
未能分寇盗,徒欲满关山。wèi néng fēn kòu dào,tú yù mǎn guān shān。
背冷金蟾滑,毛寒玉兔顽。bèi lěng jīn chán huá,máo hán yù tù wán。
姮娥谩偷药,长寡老中闲。héng é mán tōu yào,zhǎng guǎ lǎo zhōng xián。

寄徵士魏员外

罗隐

家遁苏门节,清贫粉署官。jiā dùn sū mén jié,qīng pín fěn shǔ guān。
不矜朝命重,只恨路行难。bù jīn cháo mìng zhòng,zhǐ hèn lù xíng nán。
窗晓鸡谭倦,庭秋蝶梦阑。chuāng xiǎo jī tán juàn,tíng qiū dié mèng lán。
羡君归未得,还有钓鱼竿。xiàn jūn guī wèi dé,hái yǒu diào yú gān。

宿彭蠡馆

罗隐

孤馆少行旅,解鞍增别愁。gū guǎn shǎo xíng lǚ,jiě ān zēng bié chóu。
远山矜薄暮,高柳怯清秋。yuǎn shān jīn báo mù,gāo liǔ qiè qīng qiū。
病里见时态,醉中思旧游。bìng lǐ jiàn shí tài,zuì zhōng sī jiù yóu。
所怀今已矣,何必恨东流。suǒ huái jīn yǐ yǐ,hé bì hèn dōng liú。

罗隐

空庭夜未央,点点度西墙。kōng tíng yè wèi yāng,diǎn diǎn dù xī qiáng。
抱影何微细,乘时忽发扬。bào yǐng hé wēi xì,chéng shí hū fā yáng。
不思因腐草,便拟倚孤光。bù sī yīn fǔ cǎo,biàn nǐ yǐ gū guāng。
若道能通照,车公业肯长。ruò dào néng tōng zhào,chē gōng yè kěn zhǎng。

早秋宿叶堕所居

罗隐

池荷叶正圆,长历报时殚。chí hé yè zhèng yuán,zhǎng lì bào shí dān。
旷野云蒸热,空庭雨始寒。kuàng yě yún zhēng rè,kōng tíng yǔ shǐ hán。
蝇蚊犹得志,簟席若为安。yíng wén yóu dé zhì,diàn xí ruò wèi ān。
浮世知谁是,劳歌共一欢。fú shì zhī shuí shì,láo gē gòng yī huān。

罗隐

汉王刀笔精,写尔逼天生。hàn wáng dāo bǐ jīng,xiě ěr bī tiān shēng。
舞巧何妨急,飞高所恨轻。wǔ qiǎo hé fáng jí,fēi gāo suǒ hèn qīng。
野田黄雀虑,山馆主人情。yě tián huáng què lǜ,shān guǎn zhǔ rén qíng。
此物那堪作,庄周梦不成。cǐ wù nà kān zuò,zhuāng zhōu mèng bù chéng。

春居

罗隐

春风百卉摇,旧国路迢迢。chūn fēng bǎi huì yáo,jiù guó lù tiáo tiáo。
偶病成疏散,因贫得寂寥。ǒu bìng chéng shū sàn,yīn pín dé jì liáo。
倚帘高柳弱,乘露小桃夭。yǐ lián gāo liǔ ruò,chéng lù xiǎo táo yāo。
春色常无处,村醪更一瓢。chūn sè cháng wú chù,cūn láo gèng yī piáo。

轻飙

罗隐

轻飙掠晚莎,秋物惨关河。qīng biāo lüè wǎn shā,qiū wù cǎn guān hé。
战垒平时少,斋坛上处多。zhàn lěi píng shí shǎo,zhāi tán shàng chù duō。
楚虽屈子重,汉亦忆廉颇。chǔ suī qū zi zhòng,hàn yì yì lián pǒ。
不及云台议,空山老薜萝。bù jí yún tái yì,kōng shān lǎo bì luó。

罗隐

不必嫌漂露,何妨养羽毛。bù bì xián piāo lù,hé fáng yǎng yǔ máo。
汉妃金屋远,卢女杏梁高。hàn fēi jīn wū yuǎn,lú nǚ xìng liáng gāo。
野迥双飞急,烟晴对语劳。yě jiǒng shuāng fēi jí,yān qíng duì yǔ láo。
犹胜黄雀在,栖息是蓬蒿。yóu shèng huáng què zài,qī xī shì péng hāo。

陕西晚思

罗隐

长途已自穷,此去便西东。zhǎng tú yǐ zì qióng,cǐ qù biàn xī dōng。
树色荣衰里,人心往返中。shù sè róng shuāi lǐ,rén xīn wǎng fǎn zhōng。
别情流水急,归梦故山空。bié qíng liú shuǐ jí,guī mèng gù shān kōng。
莫忘交游分,从来事一同。mò wàng jiāo yóu fēn,cóng lái shì yī tóng。

除夜寄张达

罗隐

梅花已着眼,竹叶况黏唇。méi huā yǐ zhe yǎn,zhú yè kuàng nián chún。
只此留残岁,那堪忆故人。zhǐ cǐ liú cán suì,nà kān yì gù rén。
乱罹书不远,衰病日相亲。luàn lí shū bù yuǎn,shuāi bìng rì xiāng qīn。
江浦思归意,明朝又一春。jiāng pǔ sī guī yì,míng cháo yòu yī chūn。

遣兴

罗隐

青云路不通,归计奈长蒙。qīng yún lù bù tōng,guī jì nài zhǎng méng。
老恐医方误,穷忧酒盏空。lǎo kǒng yī fāng wù,qióng yōu jiǔ zhǎn kōng。
何堪罹乱后,更入是非中。hé kān lí luàn hòu,gèng rù shì fēi zhōng。
长短遭讥笑,回头避钓翁。zhǎng duǎn zāo jī xiào,huí tóu bì diào wēng。

江夏酬高崇节

罗隐

腊雪都堂试,春风汴水行。là xuě dōu táng shì,chūn fēng biàn shuǐ xíng。
十年虽抱疾,何处不无情?shí nián suī bào jí,hé chù bù wú qíng?
群盗正当路,此游应隔生。qún dào zhèng dāng lù,cǐ yóu yīng gé shēng。
劳君问流落,山下已躬耕。láo jūn wèn liú luò,shān xià yǐ gōng gēng。

莺声

罗隐

井上梧桐暗,花间雾露晞。jǐng shàng wú tóng àn,huā jiān wù lù xī。
一枝晴复暖,百啭是兼非。yī zhī qíng fù nuǎn,bǎi zhuàn shì jiān fēi。
金屋梦初觉,玉关人未归。jīn wū mèng chū jué,yù guān rén wèi guī。
不堪闲日听,因尔又沾衣。bù kān xián rì tīng,yīn ěr yòu zhān yī。

仿

罗隐

青楼枕路隅,壁甃复椒涂。qīng lóu zhěn lù yú,bì zhòu fù jiāo tú。
晚梦通帘柙,春寒逼酒垆。wǎn mèng tōng lián xiá,chūn hán bī jiǔ lú。
解吟怜芍药,难见恨菖蒲。jiě yín lián sháo yào,nán jiàn hèn chāng pú。
试问年多少,邻姬亦姓胡。shì wèn nián duō shǎo,lín jī yì xìng hú。
4331234567»