古诗词

往年进士赵能卿尝话金庭胜事见示叙

罗隐

会稽诗客赵能卿,往岁相逢话石城。huì jī shī kè zhào néng qīng,wǎng suì xiāng féng huà shí chéng。
正恨故人无上寿,喜闻良宰有高情。zhèng hèn gù rén wú shàng shòu,xǐ wén liáng zǎi yǒu gāo qíng。
山朝佐命层层耸,水接飞流步步清。shān cháo zuǒ mìng céng céng sǒng,shuǐ jiē fēi liú bù bù qīng。
两火一刀罹乱后,会须乘兴雪中行。liǎng huǒ yī dāo lí luàn hòu,huì xū chéng xīng xuě zhōng xíng。
罗隐

罗隐

罗隐(833-909),字昭谏,新城(今浙江富阳市新登镇)人,唐代诗人。生于公元833年(太和七年),大中十三年(公元859年)底至京师,应进士试,历七年不第。咸通八年(公元867年)乃自编其文为《谗书》,益为统治阶级所憎恶,所以罗衮赠诗说:“谗书虽胜一名休”。后来又断断续续考了几年,总共考了十多次,自称“十二三年就试期”,最终还是铩羽而归,史称“十上不第”。黄巢起义后,避乱隐居九华山,光启三年(公元887年),55岁时归乡依吴越王钱镠,历任钱塘令、司勋郎中、给事中等职。公元909年(五代后梁开平三年)去世,享年77岁。 罗隐的作品>>

猜您喜欢

题玄同先生草堂三首

罗隐

常时忆讨论,历历事犹存。cháng shí yì tǎo lùn,lì lì shì yóu cún。
酒向馀杭尽,云从大涤昏。jiǔ xiàng yú háng jǐn,yún cóng dà dí hūn。
往来无道侣,归去有台恩。wǎng lái wú dào lǚ,guī qù yǒu tái ēn。
自此玄言绝,长应闭洞门。zì cǐ xuán yán jué,zhǎng yīng bì dòng mén。

城西作

罗隐

从军无一事,终日掩空斋。cóng jūn wú yī shì,zhōng rì yǎn kōng zhāi。
道薄交游少,才疏进取乖。dào báo jiāo yóu shǎo,cái shū jìn qǔ guāi。
野禽鸣聒耳,庭草绿侵阶。yě qín míng guā ěr,tíng cǎo lǜ qīn jiē。
幸自同樗栎,何妨惬所怀。xìng zì tóng chū lì,hé fáng qiè suǒ huái。

冬暮城西晚眺

罗隐

谬忝莲华幕,虚沾柏署官。miù tiǎn lián huá mù,xū zhān bǎi shǔ guān。
欹危长抱疾,衰老不禁寒。yī wēi zhǎng bào jí,shuāi lǎo bù jìn hán。
时事已日过,世途行转难。shí shì yǐ rì guò,shì tú xíng zhuǎn nán。
千崖兼万壑,只向望中看。qiān yá jiān wàn hè,zhǐ xiàng wàng zhōng kàn。

秋霁后

罗隐

净碧山光冷,圆明露点匀。jìng bì shān guāng lěng,yuán míng lù diǎn yún。
渚莲丹脸恨,堤柳翠眉颦。zhǔ lián dān liǎn hèn,dī liǔ cuì méi pín。
蝉已送行客,雁应辞主人。chán yǐ sòng xíng kè,yàn yīng cí zhǔ rén。
蝇蚊渐无况,日晚自相亲。yíng wén jiàn wú kuàng,rì wǎn zì xiāng qīn。

茅斋

罗隐

从事不从事,养生非养生。cóng shì bù cóng shì,yǎng shēng fēi yǎng shēng。
职为尸禄本,官是受恩名。zhí wèi shī lù běn,guān shì shòu ēn míng。
时态已相失,岁华从自惊。shí tài yǐ xiāng shī,suì huá cóng zì jīng。
西斋一卮酒,衰老与谁倾。xī zhāi yī zhī jiǔ,shuāi lǎo yǔ shuí qīng。

使者

罗隐

使者衔中旨,崎岖万里行。shǐ zhě xián zhōng zhǐ,qí qū wàn lǐ xíng。
人心犹未革,天意似难明。rén xīn yóu wèi gé,tiān yì shì nán míng。
四海霍光第,六宫张奉营。sì hǎi huò guāng dì,liù gōng zhāng fèng yíng。
陪臣无以报,西望不胜情。péi chén wú yǐ bào,xī wàng bù shèng qíng。

途中逢刘知远

罗隐

吴楚烟波里,巢由季孟间。wú chǔ yān bō lǐ,cháo yóu jì mèng jiān。
只言无事贵,不道致身闲。zhǐ yán wú shì guì,bù dào zhì shēn xián。
别渚莲根断,归心桂树顽。bié zhǔ lián gēn duàn,guī xīn guì shù wán。
空劳钟璞意,尘世隔函关。kōng láo zhōng pú yì,chén shì gé hán guān。

遁迹

罗隐

遁迹知安住,沾襟欲奈何。dùn jì zhī ān zhù,zhān jīn yù nài hé。
朝廷犹礼乐,郡邑忍干戈。cháo tíng yóu lǐ lè,jùn yì rěn gàn gē。
华马凭谁问,胡尘自此多。huá mǎ píng shuí wèn,hú chén zì cǐ duō。
因思汉明帝,中夜忆廉颇。yīn sī hàn míng dì,zhōng yè yì lián pǒ。

杜处士新居

罗隐

翠敛王孙草,荒诛宋玉茅。cuì liǎn wáng sūn cǎo,huāng zhū sòng yù máo。
寇馀无故物,时薄少深交。kòu yú wú gù wù,shí báo shǎo shēn jiāo。
迸笋穿行径,饥雏出坏巢。bèng sǔn chuān xíng jìng,jī chú chū huài cháo。
小园吾亦有,多病近来抛。xiǎo yuán wú yì yǒu,duō bìng jìn lái pāo。

绝境

罗隐

绝境非身事,流年但物华。jué jìng fēi shēn shì,liú nián dàn wù huá。
水梳苔发直,风引蕙心斜。shuǐ shū tái fā zhí,fēng yǐn huì xīn xié。
凡客从题凤,肤音未胜蛙。fán kè cóng tí fèng,fū yīn wèi shèng wā。
小船兼有桨,始与问渔家。xiǎo chuán jiān yǒu jiǎng,shǐ yǔ wèn yú jiā。

雪中怀友人

罗隐

腊酒复腊雪,故人今越乡。là jiǔ fù là xuě,gù rén jīn yuè xiāng。
所思谁把盏,端坐恨无航。suǒ sī shuí bǎ zhǎn,duān zuò hèn wú háng。
兔苑旧游尽,龟台仙路长。tù yuàn jiù yóu jǐn,guī tái xiān lù zhǎng。
未知邹孟子,何以奉梁王。wèi zhī zōu mèng zi,hé yǐ fèng liáng wáng。

秋晚

罗隐

宰邑惭良术,为文愧壮图。zǎi yì cán liáng shù,wèi wén kuì zhuàng tú。
纵饶长委命,争奈渐非夫。zòng ráo zhǎng wěi mìng,zhēng nài jiàn fēi fū。
杯酒有时有,乱罹无处无。bēi jiǔ yǒu shí yǒu,luàn lí wú chù wú。
金庭在何域,回首一踟蹰。jīn tíng zài hé yù,huí shǒu yī chí chú。

升仙

罗隐

危梁枕路岐,驻马问前时。wēi liáng zhěn lù qí,zhù mǎ wèn qián shí。
价自友朋得,名因妇女知。jià zì yǒu péng dé,míng yīn fù nǚ zhī。
直须论运命,不得逞文词。zhí xū lùn yùn mìng,bù dé chěng wén cí。
执戟君乡里,荣华竟若为。zhí jǐ jūn xiāng lǐ,róng huá jìng ruò wèi。

姑苏真娘墓

罗隐

春草荒坟墓,萋萋向虎丘。chūn cǎo huāng fén mù,qī qī xiàng hǔ qiū。
死犹嫌寂寞,生肯不风流。sǐ yóu xián jì mò,shēng kěn bù fēng liú。
皎镜山泉冷,轻裾海雾秋。jiǎo jìng shān quán lěng,qīng jū hǎi wù qiū。
还应伴西子,香径夜深游。hái yīng bàn xī zi,xiāng jìng yè shēn yóu。

倚棹

罗隐

倚棹听邻笛,沾衣认酒垆。yǐ zhào tīng lín dí,zhān yī rèn jiǔ lú。
自缘悲巨室,谁复为穷途。zì yuán bēi jù shì,shuí fù wèi qióng tú。
树解将军梦,城遗御史乌。shù jiě jiāng jūn mèng,chéng yí yù shǐ wū。
直应齐始了,倾酌向寒芜。zhí yīng qí shǐ le,qīng zhuó xiàng hán wú。
4331234567»