古诗词

西塞山

罗隐

吴塞当时指此山,吴都亡后绿孱颜。wú sāi dāng shí zhǐ cǐ shān,wú dōu wáng hòu lǜ càn yán。
岭梅乍暖残妆恨,沙鸟初晴小队闲。lǐng méi zhà nuǎn cán zhuāng hèn,shā niǎo chū qíng xiǎo duì xián。
波阔鱼龙应混杂,壁危猿狖奈奸顽。bō kuò yú lóng yīng hùn zá,bì wēi yuán yòu nài jiān wán。
会将一副寒蓑笠,来与渔翁作往还。huì jiāng yī fù hán suō lì,lái yǔ yú wēng zuò wǎng hái。
罗隐

罗隐

罗隐(833-909),字昭谏,新城(今浙江富阳市新登镇)人,唐代诗人。生于公元833年(太和七年),大中十三年(公元859年)底至京师,应进士试,历七年不第。咸通八年(公元867年)乃自编其文为《谗书》,益为统治阶级所憎恶,所以罗衮赠诗说:“谗书虽胜一名休”。后来又断断续续考了几年,总共考了十多次,自称“十二三年就试期”,最终还是铩羽而归,史称“十上不第”。黄巢起义后,避乱隐居九华山,光启三年(公元887年),55岁时归乡依吴越王钱镠,历任钱塘令、司勋郎中、给事中等职。公元909年(五代后梁开平三年)去世,享年77岁。 罗隐的作品>>

猜您喜欢

湖上岁暮感怀有寄友人

罗隐

雪天萤席几辛勤,同志当时四五人。xuě tiān yíng xí jǐ xīn qín,tóng zhì dāng shí sì wǔ rén。
兰版地寒俱受露,桂堂风恶独伤春。lán bǎn dì hán jù shòu lù,guì táng fēng è dú shāng chūn。
音书久绝应埋玉,编简难言竟委尘。yīn shū jiǔ jué yīng mái yù,biān jiǎn nán yán jìng wěi chén。
唯有广都庞令在,白头樽酒忆交亲。wéi yǒu guǎng dōu páng lìng zài,bái tóu zūn jiǔ yì jiāo qīn。

送张绾游钟陵

罗隐

南忆龙沙两岸行,当时天下尚清平。nán yì lóng shā liǎng àn xíng,dāng shí tiān xià shàng qīng píng。
醉眠野寺花方落,吟倚江楼月欲明。zuì mián yě sì huā fāng luò,yín yǐ jiāng lóu yuè yù míng。
老去亦知难重到,乱来争肯不牵情。lǎo qù yì zhī nán zhòng dào,luàn lái zhēng kěn bù qiān qíng。
西山十二真人在,从此烦君语姓名。xī shān shí èr zhēn rén zài,cóng cǐ fán jūn yǔ xìng míng。

送{巩/言}光大师

罗隐

禹祠分首戴湾逢,健笔寻知达九重。yǔ cí fēn shǒu dài wān féng,jiàn bǐ xún zhī dá jiǔ zhòng。
圣主赐衣怜绝艺,侍臣摛藻许高踪。shèng zhǔ cì yī lián jué yì,shì chén chī zǎo xǔ gāo zōng。
宁亲久别街西寺,待诏初离海上峰。níng qīn jiǔ bié jiē xī sì,dài zhào chū lí hǎi shàng fēng。
一种苦心师得了,不须回首笑龙钟。yī zhǒng kǔ xīn shī dé le,bù xū huí shǒu xiào lóng zhōng。

息夫人庙

罗隐

百雉摧残连野青,庙门犹见昔朝廷。bǎi zhì cuī cán lián yě qīng,miào mén yóu jiàn xī cháo tíng。
一生虽抱楚王恨,千载终为息地灵。yī shēng suī bào chǔ wáng hèn,qiān zài zhōng wèi xī dì líng。
虫网翠环终缥缈,风吹宝瑟助微冥。chóng wǎng cuì huán zhōng piāo miǎo,fēng chuī bǎo sè zhù wēi míng。
玉颜浑似羞来客,依旧无言照画屏。yù yán hún shì xiū lái kè,yī jiù wú yán zhào huà píng。

漂母冢

罗隐

寂寂荒坟一水滨,芦洲绝岛自相亲。jì jì huāng fén yī shuǐ bīn,lú zhōu jué dǎo zì xiāng qīn。
青娥已落淮边月,白骨甘为泉下尘。qīng é yǐ luò huái biān yuè,bái gǔ gān wèi quán xià chén。
原上荻花飘素发,道傍菰叶碎罗巾。yuán shàng dí huā piāo sù fā,dào bàng gū yè suì luó jīn。
虽然寂寞千秋魄,犹是韩侯旧主人。suī rán jì mò qiān qiū pò,yóu shì hán hóu jiù zhǔ rén。

感怀

罗隐

石径松轩亦自由,谩随浮世逐飘流。shí jìng sōng xuān yì zì yóu,mán suí fú shì zhú piāo liú。
驽骀路结前程恨,蟋蟀床生半夜秋。nú dài lù jié qián chéng hèn,xī shuài chuáng shēng bàn yè qiū。
掩耳恶闻宫妾语,低颜须向路人羞。yǎn ěr è wén gōng qiè yǔ,dī yán xū xiàng lù rén xiū。
虽教小事相催逼,未到青云拟白头。suī jiào xiǎo shì xiāng cuī bī,wèi dào qīng yún nǐ bái tóu。

扇上画牡丹

罗隐

为爱红芳满砌阶,教人扇上画将来。wèi ài hóng fāng mǎn qì jiē,jiào rén shàn shàng huà jiāng lái。
叶随彩笔参差长,花逐轻风次第开。yè suí cǎi bǐ cān chà zhǎng,huā zhú qīng fēng cì dì kāi。
闲挂几曾停蛱蝶,频摇不怕落莓苔。xián guà jǐ céng tíng jiá dié,pín yáo bù pà luò méi tái。
根生无地如仙桂,疑是姮娥月里栽。gēn shēng wú dì rú xiān guì,yí shì héng é yuè lǐ zāi。

虚白堂前牡丹相传云太傅手植在钱塘

罗隐

欲询往事奈无言,六十年来托此根。yù xún wǎng shì nài wú yán,liù shí nián lái tuō cǐ gēn。
香暖几飘袁虎扇,格高常对孔融樽。xiāng nuǎn jǐ piāo yuán hǔ shàn,gé gāo cháng duì kǒng róng zūn。
曾忧世乱阴难合,且喜春残色上存。céng yōu shì luàn yīn nán hé,qiě xǐ chūn cán sè shàng cún。
莫背阑干便相笑,与君俱受主人恩。mò bèi lán gàn biàn xiāng xiào,yǔ jūn jù shòu zhǔ rén ēn。

县斋秋晚酬友人朱瓒见寄

罗隐

中和节后捧琼瑰,坐读行吟数月来。zhōng hé jié hòu pěng qióng guī,zuò dú xíng yín shù yuè lái。
只叹雕龙方擅价,不知赪尾竟空回。zhǐ tàn diāo lóng fāng shàn jià,bù zhī chēng wěi jìng kōng huí。
千枝白露陶潜柳,百尺黄金郭隗台。qiān zhī bái lù táo qián liǔ,bǎi chǐ huáng jīn guō kuí tái。
惆怅报君无玉案,水天东望一裴回。chóu chàng bào jūn wú yù àn,shuǐ tiān dōng wàng yī péi huí。

第五将军于馀杭天柱宫

罗隐

交梨火枣味何如,闻说苕川已下车。jiāo lí huǒ zǎo wèi hé rú,wén shuō sháo chuān yǐ xià chē。
瓦榼尚携京口酒,草堂应写颍阳书。wǎ kē shàng xié jīng kǒu jiǔ,cǎo táng yīng xiě yǐng yáng shū。
亦知得意须乘鹤,未必忘机便钓鱼。yì zhī dé yì xū chéng hè,wèi bì wàng jī biàn diào yú。
欲恐武皇还望祀,软轮徵入问玄虚。yù kǒng wǔ huáng hái wàng sì,ruǎn lún zhēng rù wèn xuán xū。

寄无相禅师

罗隐

老住西峰第几层,为师回首忆南能。lǎo zhù xī fēng dì jǐ céng,wèi shī huí shǒu yì nán néng。
有缘有相应非佛,无我无人始是僧。yǒu yuán yǒu xiāng yīng fēi fú,wú wǒ wú rén shǐ shì sēng。
烂椹作袍名复利,铄金为讲爱兼憎。làn shèn zuò páo míng fù lì,shuò jīn wèi jiǎng ài jiān zēng。
何如一衲尘埃外,日日香烟夜夜灯。hé rú yī nà chén āi wài,rì rì xiāng yān yè yè dēng。

秋日有寄

罗隐

丹青未合便回头,见尽人间事始休。dān qīng wèi hé biàn huí tóu,jiàn jǐn rén jiān shì shǐ xiū。
只有百神朝宝镜,永无纤浪犯虚舟。zhǐ yǒu bǎi shén cháo bǎo jìng,yǒng wú xiān làng fàn xū zhōu。
曾临铁瓮虽分职,近得金陵亦偶游。céng lín tiě wèng suī fēn zhí,jìn dé jīn líng yì ǒu yóu。
东去西来人不会,上卿踪迹本玄洲。dōng qù xī lái rén bù huì,shàng qīng zōng jì běn xuán zhōu。

送前南昌崔令替任映摄新城县

罗隐

五年苛政甚虫螟,深喜夫君已戴星。wǔ nián kē zhèng shén chóng míng,shēn xǐ fū jūn yǐ dài xīng。
大族不唯专礼乐,上才终是惜生灵。dà zú bù wéi zhuān lǐ lè,shàng cái zhōng shì xī shēng líng。
亦知单父琴犹在,莫厌东归酒未醒。yì zhī dān fù qín yóu zài,mò yàn dōng guī jiǔ wèi xǐng。
二月春风何处好,亚夫营畔柳青青。èr yuè chūn fēng hé chù hǎo,yà fū yíng pàn liǔ qīng qīng。

下第作

罗隐

年年模样一般般,何似东归把钓竿。nián nián mó yàng yī bān bān,hé shì dōng guī bǎ diào gān。
岩谷谩劳思雨露,彩云终是逐鹓鸾。yán gǔ mán láo sī yǔ lù,cǎi yún zhōng shì zhú yuān luán。
尘迷魏阙身应老,水到吴门叶欲残。chén mí wèi quē shēn yīng lǎo,shuǐ dào wú mén yè yù cán。
至竟穷途也须达,才能长与世人看。zhì jìng qióng tú yě xū dá,cái néng zhǎng yǔ shì rén kàn。

丁亥岁作

罗隐

病想医门渴望梅,十年心地仅成灰。bìng xiǎng yī mén kě wàng méi,shí nián xīn dì jǐn chéng huī。
早知世事长如此,自是孤寒不合来。zǎo zhī shì shì zhǎng rú cǐ,zì shì gū hán bù hé lái。
谷畔气浓高蔽日,蛰边声暖乍闻雷。gǔ pàn qì nóng gāo bì rì,zhé biān shēng nuǎn zhà wén léi。
满城桃李君看取,一一还从旧处开。mǎn chéng táo lǐ jūn kàn qǔ,yī yī hái cóng jiù chù kāi。