古诗词

投浙东王大夫二十韵

罗隐

越岭千峰秀,淮流一派长。yuè lǐng qiān fēng xiù,huái liú yī pài zhǎng。
暂凭开物手,来展济时方。zàn píng kāi wù shǒu,lái zhǎn jì shí fāng。
旧迹兰亭在,高风桂树香。jiù jì lán tíng zài,gāo fēng guì shù xiāng。
地清无等级,天阔任徊翔。dì qīng wú děng jí,tiān kuò rèn huái xiáng。
麈尾谈何胜,螭头笔更狂。zhǔ wěi tán hé shèng,chī tóu bǐ gèng kuáng。
直曾批凤诏,高已冠鹓行。zhí céng pī fèng zhào,gāo yǐ guān yuān xíng。
啸傲辞民部,雍容出帝乡。xiào ào cí mín bù,yōng róng chū dì xiāng。
赵尧推印绶,句践与封疆。zhào yáo tuī yìn shòu,jù jiàn yǔ fēng jiāng。
水占仙人吹,城留御史床。shuǐ zhàn xiān rén chuī,chéng liú yù shǐ chuáng。
嘉宾邹润甫,百姓贺知章。jiā bīn zōu rùn fǔ,bǎi xìng hè zhī zhāng。
席暖飞鹦鹉,尘轻驻骕骦。xí nuǎn fēi yīng wǔ,chén qīng zhù sù shuāng。
夜歌珠断续,晴舞雪悠扬。yè gē zhū duàn xù,qíng wǔ xuě yōu yáng。
化向棠阴布,春随棣萼芳。huà xiàng táng yīn bù,chūn suí dì è fāng。
盛名韬不得,雄略晦弥彰。shèng míng tāo bù dé,xióng lüè huì mí zhāng。
自愧三冬学,来窥数仞墙。zì kuì sān dōng xué,lái kuī shù rèn qiáng。
感深惟刻骨,时去欲沾裳。gǎn shēn wéi kè gǔ,shí qù yù zhān shang。
想望鱼烧尾,咨嗟鼠啮肠。xiǎng wàng yú shāo wěi,zī jiē shǔ niè cháng。
可能因蹇拙,便合老沧浪。kě néng yīn jiǎn zhuō,biàn hé lǎo cāng làng。
题柱心犹壮,移山志不忘。tí zhù xīn yóu zhuàng,yí shān zhì bù wàng。
深惭百般病,今日问医王。shēn cán bǎi bān bìng,jīn rì wèn yī wáng。
罗隐

罗隐

罗隐(833-909),字昭谏,新城(今浙江富阳市新登镇)人,唐代诗人。生于公元833年(太和七年),大中十三年(公元859年)底至京师,应进士试,历七年不第。咸通八年(公元867年)乃自编其文为《谗书》,益为统治阶级所憎恶,所以罗衮赠诗说:“谗书虽胜一名休”。后来又断断续续考了几年,总共考了十多次,自称“十二三年就试期”,最终还是铩羽而归,史称“十上不第”。黄巢起义后,避乱隐居九华山,光启三年(公元887年),55岁时归乡依吴越王钱镠,历任钱塘令、司勋郎中、给事中等职。公元909年(五代后梁开平三年)去世,享年77岁。 罗隐的作品>>

猜您喜欢

西施

罗隐

家国兴亡自有时,吴人何苦怨西施。jiā guó xīng wáng zì yǒu shí,wú rén hé kǔ yuàn xī shī。
西施若解倾吴国,越国亡来又是谁。xī shī ruò jiě qīng wú guó,yuè guó wáng lái yòu shì shuí。

白角篦

罗隐

白似琼瑶滑似苔,随梳伴镜拂尘埃。bái shì qióng yáo huá shì tái,suí shū bàn jìng fú chén āi。
莫言此个尖头物,几度撩人恶发来。mò yán cǐ gè jiān tóu wù,jǐ dù liāo rén è fā lái。

铜雀台

罗隐

强歌强舞竟难胜,花落花开泪满膺。qiáng gē qiáng wǔ jìng nán shèng,huā luò huā kāi lèi mǎn yīng。
只合当年伴君死,免交憔悴望西陵。zhǐ hé dāng nián bàn jūn sǐ,miǎn jiāo qiáo cuì wàng xī líng。

鹦鹉

罗隐

莫恨雕笼翠羽残,江南地暖陇西寒。mò hèn diāo lóng cuì yǔ cán,jiāng nán dì nuǎn lǒng xī hán。
劝君不用分明语,语得分明出转难。quàn jūn bù yòng fēn míng yǔ,yǔ dé fēn míng chū zhuǎn nán。

金钱花

罗隐

占得佳名绕树芳,依依相伴向秋光。zhàn dé jiā míng rào shù fāng,yī yī xiāng bàn xiàng qiū guāng。
若教此物堪收贮,应被豪门尽斸将。ruò jiào cǐ wù kān shōu zhù,yīng bèi háo mén jǐn zhǔ jiāng。

罗隐

天赐胭脂一抹腮,盘中磊落笛中哀。tiān cì yān zhī yī mǒ sāi,pán zhōng lěi luò dí zhōng āi。
虽然未得和羹便,曾与将军止渴来。suī rán wèi dé hé gēng biàn,céng yǔ jiāng jūn zhǐ kě lái。

炀帝陵

罗隐

入郭登桥出郭船,红楼日日柳年年。rù guō dēng qiáo chū guō chuán,hóng lóu rì rì liǔ nián nián。
君王忍把平陈业,只博雷塘数亩田。jūn wáng rěn bǎ píng chén yè,zhǐ bó léi táng shù mǔ tián。

马嵬坡

罗隐

佛屋前头野草春,贵妃轻骨此为尘。fú wū qián tóu yě cǎo chūn,guì fēi qīng gǔ cǐ wèi chén。
从来绝色知难得,不破中原未是人。cóng lái jué sè zhī nán dé,bù pò zhōng yuán wèi shì rén。

偶题

罗隐

钟陵醉别十馀春,重见云英掌上身。zhōng líng zuì bié shí yú chūn,zhòng jiàn yún yīng zhǎng shàng shēn。
我未成名君未嫁,可能俱是不如人。wǒ wèi chéng míng jūn wèi jià,kě néng jù shì bù rú rén。

故都

罗隐

江南江北两风流,一作迷津一拜侯。jiāng nán jiāng běi liǎng fēng liú,yī zuò mí jīn yī bài hóu。
至竟不如隋炀帝,破家犹得到扬州。zhì jìng bù rú suí yáng dì,pò jiā yóu dé dào yáng zhōu。

董仲舒

罗隐

灾变儒生不合闻,谩将刀笔指乾坤。zāi biàn rú shēng bù hé wén,mán jiāng dāo bǐ zhǐ qián kūn。
偶然留得阴阳术,闭却南门又北门。ǒu rán liú dé yīn yáng shù,bì què nán mén yòu běi mén。

献尚父大王

罗隐

数年铁甲定东瓯,夜渡江山瞻斗牛。shù nián tiě jiǎ dìng dōng ōu,yè dù jiāng shān zhān dòu niú。
今日朱方平殄后,虎符龙节十三州。jīn rì zhū fāng píng tiǎn hòu,hǔ fú lóng jié shí sān zhōu。

帘二首

罗隐

叠影重纹映画堂,玉钩银烛共荧煌。dié yǐng zhòng wén yìng huà táng,yù gōu yín zhú gòng yíng huáng。
会应得见神仙在,休下真珠十二行。huì yīng dé jiàn shén xiān zài,xiū xià zhēn zhū shí èr xíng。

帘二首

罗隐

翡翠佳名世共稀,玉堂高下巧相宜。fěi cuì jiā míng shì gòng xī,yù táng gāo xià qiǎo xiāng yí。
殷勤为嘱纤纤手,卷上银钩莫放垂。yīn qín wèi zhǔ xiān xiān shǒu,juǎn shàng yín gōu mò fàng chuí。

书怀

罗隐

钓船抛却异乡来,拟向何门用不才。diào chuán pāo què yì xiāng lái,nǐ xiàng hé mén yòng bù cái。
日晚独登楼上望,马蹄车辙满尘埃。rì wǎn dú dēng lóu shàng wàng,mǎ tí chē zhé mǎn chén āi。