古诗词

送韩九

高适

惆怅别离日,裴回岐路前。chóu chàng bié lí rì,péi huí qí lù qián。
归人望独树,匹马随秋蝉。guī rén wàng dú shù,pǐ mǎ suí qiū chán。
常与天下士,许君兄弟贤。cháng yǔ tiān xià shì,xǔ jūn xiōng dì xián。
良时正可用,行矣莫徒然。liáng shí zhèng kě yòng,xíng yǐ mò tú rán。
高适

高适

高适是我国唐代著名的边塞诗人,世称“高常侍”。 作品收录于《高常侍集》。高适与岑参并称“高岑”,其诗作笔力雄健,气势奔放,洋溢着盛唐时期所特有的奋发进取、蓬勃向上的时代精神。 高适的作品>>

猜您喜欢

使青夷军入居庸三首

高适

古镇青山口,寒风落日时。gǔ zhèn qīng shān kǒu,hán fēng luò rì shí。
岩峦鸟不过,冰雪马堪迟。yán luán niǎo bù guò,bīng xuě mǎ kān chí。
出塞应无策,还家赖有期。chū sāi yīng wú cè,hái jiā lài yǒu qī。
东山足松桂,归去结茅茨。dōng shān zú sōng guì,guī qù jié máo cí。

使青夷军入居庸三首

高适

登顿驱征骑,栖迟愧宝刀。dēng dùn qū zhēng qí,qī chí kuì bǎo dāo。
远行今若此,微禄果徒劳。yuǎn xíng jīn ruò cǐ,wēi lù guǒ tú láo。
绝坂水连下,群峰云共高。jué bǎn shuǐ lián xià,qún fēng yún gòng gāo。
自堪成白首,何事一青袍。zì kān chéng bái shǒu,hé shì yī qīng páo。

自蓟北归

高适

驱马蓟门北,北风边马哀。qū mǎ jì mén běi,běi fēng biān mǎ āi。
苍茫远山口,豁达胡天开。cāng máng yuǎn shān kǒu,huō dá hú tiān kāi。
五将已深入,前军止半回。wǔ jiāng yǐ shēn rù,qián jūn zhǐ bàn huí。
谁怜不得意,长剑独归来。shuí lián bù dé yì,zhǎng jiàn dú guī lái。

同李司仓早春宴睢阳东亭

高适

春皋宜晚景,芳树杂流霞。chūn gāo yí wǎn jǐng,fāng shù zá liú xiá。
莺燕知三月,池台称百花。yīng yàn zhī sān yuè,chí tái chēng bǎi huā。
竹根初带笋,槐色正开牙。zhú gēn chū dài sǔn,huái sè zhèng kāi yá。
且莫催行骑,归时有月华。qiě mò cuī xíng qí,guī shí yǒu yuè huá。

九日酬颜少府

高适

檐前白日应可惜,篱下黄花为谁有。yán qián bái rì yīng kě xī,lí xià huáng huā wèi shuí yǒu。
行子迎霜未授衣,主人得钱始沽酒。xíng zi yíng shuāng wèi shòu yī,zhǔ rén dé qián shǐ gū jiǔ。
苏秦憔悴人多厌,蔡泽栖迟世看丑。sū qín qiáo cuì rén duō yàn,cài zé qī chí shì kàn chǒu。
纵使登高只断肠,不如独坐空搔首。zòng shǐ dēng gāo zhǐ duàn cháng,bù rú dú zuò kōng sāo shǒu。

东平别前卫县李寀少府

高适

黄鸟翩翩杨柳垂,春风送客使人悲。huáng niǎo piān piān yáng liǔ chuí,chūn fēng sòng kè shǐ rén bēi。
怨别自惊千里外,论交却忆十年时。yuàn bié zì jīng qiān lǐ wài,lùn jiāo què yì shí nián shí。
云开汶水孤帆远,路绕梁山匹马迟。yún kāi wèn shuǐ gū fān yuǎn,lù rào liáng shān pǐ mǎ chí。
此地从来可乘兴,留君不住益凄其。cǐ dì cóng lái kě chéng xīng,liú jūn bù zhù yì qī qí。

夜别韦司士得城字

高适

高馆张灯酒复清,夜钟残月雁归声。gāo guǎn zhāng dēng jiǔ fù qīng,yè zhōng cán yuè yàn guī shēng。
只言啼鸟堪求侣,无那春风欲送行。zhǐ yán tí niǎo kān qiú lǚ,wú nà chūn fēng yù sòng xíng。
黄河曲里沙为岸,白马津边柳向城。huáng hé qū lǐ shā wèi àn,bái mǎ jīn biān liǔ xiàng chéng。
莫怨他乡暂离别,知君到处有逢迎。mò yuàn tā xiāng zàn lí bié,zhī jūn dào chù yǒu féng yíng。

同陈留崔司户早春宴蓬池

高适

同官载酒出郊圻,晴日东驰雁北飞。tóng guān zài jiǔ chū jiāo qí,qíng rì dōng chí yàn běi fēi。
隔岸春云邀翰墨,傍檐垂柳报芳菲。gé àn chūn yún yāo hàn mò,bàng yán chuí liǔ bào fāng fēi。
池边转觉虚无尽,台上偏宜酩酊归。chí biān zhuǎn jué xū wú jǐn,tái shàng piān yí mǐng dīng guī。
州县徒劳那可度,后时连骑莫相违。zhōu xiàn tú láo nà kě dù,hòu shí lián qí mò xiāng wéi。

金城北楼

高适

北楼西望满晴空,积水连山胜画中。běi lóu xī wàng mǎn qíng kōng,jī shuǐ lián shān shèng huà zhōng。
湍上急流声若箭,城头残月势如弓。tuān shàng jí liú shēng ruò jiàn,chéng tóu cán yuè shì rú gōng。
垂竿已羡磻溪老,体道犹思塞上翁。chuí gān yǐ xiàn pán xī lǎo,tǐ dào yóu sī sāi shàng wēng。
为问边庭更何事,至今羌笛怨无穷。wèi wèn biān tíng gèng hé shì,zhì jīn qiāng dí yuàn wú qióng。

同颜六少府旅宦秋中之作

高适

传君昨夜怅然悲,独坐新斋木落时。chuán jūn zuó yè chàng rán bēi,dú zuò xīn zhāi mù luò shí。
逸气旧来凌燕雀,高才何得混妍媸。yì qì jiù lái líng yàn què,gāo cái hé dé hùn yán chī。
迹留黄绶人多叹,心在青云世莫知。jì liú huáng shòu rén duō tàn,xīn zài qīng yún shì mò zhī。
不是鬼神无正直,从来州县有瑕疵。bù shì guǐ shén wú zhèng zhí,cóng lái zhōu xiàn yǒu xiá cī。

重阳

高适

节物惊心两鬓华,东篱空绕未开花。jié wù jīng xīn liǎng bìn huá,dōng lí kōng rào wèi kāi huā。
百年将半仕三已,五亩就荒天一涯。bǎi nián jiāng bàn shì sān yǐ,wǔ mǔ jiù huāng tiān yī yá。
岂有白衣来剥啄,一从乌帽自攲斜。qǐ yǒu bái yī lái bō zhuó,yī cóng wū mào zì qī xié。
真成独坐空搔首,门柳萧萧噪暮鸦。zhēn chéng dú zuò kōng sāo shǒu,mén liǔ xiāo xiāo zào mù yā。

咏史

高适

尚有绨袍赠,应怜范叔寒。shàng yǒu tí páo zèng,yīng lián fàn shū hán。
不知天下士,犹作布衣看。bù zhī tiān xià shì,yóu zuò bù yī kàn。

送兵到蓟北

高适

积雪与天迥,屯军连塞愁。jī xuě yǔ tiān jiǒng,tún jūn lián sāi chóu。
谁知此行迈,不为觅封侯。shuí zhī cǐ xíng mài,bù wèi mì fēng hóu。

同群公题张处士菜园

高适

耕地桑柘间,地肥菜常熟。gēng dì sāng zhè jiān,dì féi cài cháng shú。
为问葵藿资,何如庙堂肉。wèi wèn kuí huò zī,hé rú miào táng ròu。

逢谢偃

高适

红颜怆为别,白发始相逢。hóng yán chuàng wèi bié,bái fā shǐ xiāng féng。
唯馀昔时泪,无复旧时容。wéi yú xī shí lèi,wú fù jiù shí róng。
2191234567»