古诗词

别韦五

高适

徒然酌杯酒,不觉散人愁。tú rán zhuó bēi jiǔ,bù jué sàn rén chóu。
相识仍远别,欲归翻旅游。xiāng shí réng yuǎn bié,yù guī fān lǚ yóu。
夏云满郊甸,明月照河洲。xià yún mǎn jiāo diān,míng yuè zhào hé zhōu。
莫恨征途远,东看漳水流。mò hèn zhēng tú yuǎn,dōng kàn zhāng shuǐ liú。
高适

高适

高适是我国唐代著名的边塞诗人,世称“高常侍”。 作品收录于《高常侍集》。高适与岑参并称“高岑”,其诗作笔力雄健,气势奔放,洋溢着盛唐时期所特有的奋发进取、蓬勃向上的时代精神。 高适的作品>>

猜您喜欢

登百丈峰二首

高适

朝登百丈峰,遥望燕支道。cháo dēng bǎi zhàng fēng,yáo wàng yàn zhī dào。
汉垒青冥间,胡天白如扫。hàn lěi qīng míng jiān,hú tiān bái rú sǎo。
忆昔霍将军,连年此征讨。yì xī huò jiāng jūn,lián nián cǐ zhēng tǎo。
匈奴终不灭,寒山徒草草。xiōng nú zhōng bù miè,hán shān tú cǎo cǎo。
唯见鸿雁飞,令人伤怀抱。wéi jiàn hóng yàn fēi,lìng rén shāng huái bào。

登百丈峰二首

高适

晋武轻后事,惠皇终已昏。jìn wǔ qīng hòu shì,huì huáng zhōng yǐ hūn。
豺狼塞瀍洛,胡羯争乾坤。chái láng sāi chán luò,hú jié zhēng qián kūn。
四海如鼎沸,五原徒自尊。sì hǎi rú dǐng fèi,wǔ yuán tú zì zūn。
而今白庭路,犹对青阳门。ér jīn bái tíng lù,yóu duì qīng yáng mén。
朝市不足问,君臣随草根。cháo shì bù zú wèn,jūn chén suí cǎo gēn。

同群公秋登琴台

高适

古迹使人感,琴台空寂寥。gǔ jì shǐ rén gǎn,qín tái kōng jì liáo。
静然顾遗尘,千载如昨朝。jìng rán gù yí chén,qiān zài rú zuó cháo。
临眺自兹始,群贤久相邀。lín tiào zì zī shǐ,qún xián jiǔ xiāng yāo。
德与形神高,孰知天地遥。dé yǔ xíng shén gāo,shú zhī tiān dì yáo。
四时何倏忽,六月鸣秋蜩。sì shí hé shū hū,liù yuè míng qiū tiáo。
万象归白帝,平川横赤霄。wàn xiàng guī bái dì,píng chuān héng chì xiāo。
犹是对夏伏,几时有凉飙。yóu shì duì xià fú,jǐ shí yǒu liáng biāo。
燕雀满檐楹,鸿鹄抟扶摇。yàn què mǎn yán yíng,hóng gǔ tuán fú yáo。
物性各自得,我心在渔樵。wù xìng gè zì dé,wǒ xīn zài yú qiáo。
兀然还复醉,尚握尊中瓢。wù rán hái fù zuì,shàng wò zūn zhōng piáo。

同群公出猎海上

高适

畋猎自古昔,况伊心赏俱。tián liè zì gǔ xī,kuàng yī xīn shǎng jù。
偶与群公游,旷然出平芜。ǒu yǔ qún gōng yóu,kuàng rán chū píng wú。
层阴涨溟海,杀气穷幽都。céng yīn zhǎng míng hǎi,shā qì qióng yōu dōu。
鹰隼何翩翩,驰骤相传呼。yīng sǔn hé piān piān,chí zhòu xiāng chuán hū。
豺狼窜榛莽,麋鹿罹艰虞。chái láng cuàn zhēn mǎng,mí lù lí jiān yú。
高鸟下骍弓,困兽斗匹夫。gāo niǎo xià xīng gōng,kùn shòu dòu pǐ fū。
尘惊大泽晦,火燎深林枯。chén jīng dà zé huì,huǒ liáo shēn lín kū。
失之有馀恨,获者无全躯。shī zhī yǒu yú hèn,huò zhě wú quán qū。
咄彼工拙间,恨非指踪徒。duō bǐ gōng zhuō jiān,hèn fēi zhǐ zōng tú。
犹怀老氏训,感叹此欢娱。yóu huái lǎo shì xùn,gǎn tàn cǐ huān yú。

同群公题郑少府田家

高适

郑侯应悽惶,五十头尽白。zhèng hóu yīng qī huáng,wǔ shí tóu jǐn bái。
昔为南昌尉,今作东郡客。xī wèi nán chāng wèi,jīn zuò dōng jùn kè。
与语多远情,论心知所益。yǔ yǔ duō yuǎn qíng,lùn xīn zhī suǒ yì。
秋林既清旷,穷巷空淅沥。qiū lín jì qīng kuàng,qióng xiàng kōng xī lì。
蝶舞园更闲,鸡鸣日云夕。dié wǔ yuán gèng xián,jī míng rì yún xī。
男儿未称意,其道固无适。nán ér wèi chēng yì,qí dào gù wú shì。
劝君且杜门,勿叹人事隔。quàn jūn qiě dù mén,wù tàn rén shì gé。

同群公宿开善寺赠陈十六所居

高适

驾车出人境,避暑投僧家。jià chē chū rén jìng,bì shǔ tóu sēng jiā。
裴回龙象侧,始见香林花。péi huí lóng xiàng cè,shǐ jiàn xiāng lín huā。
读书不及经,饮酒不胜茶。dú shū bù jí jīng,yǐn jiǔ bù shèng chá。
知君悟此道,所未搜袈裟。zhī jūn wù cǐ dào,suǒ wèi sōu jiā shā。
谈空忘外物,持诫破诸邪。tán kōng wàng wài wù,chí jiè pò zhū xié。
则是无心地,相看唯月华。zé shì wú xīn dì,xiāng kàn wéi yuè huá。

同韩四薛三东亭玩月

高适

远游怅不乐,兹赏吾道存。yuǎn yóu chàng bù lè,zī shǎng wú dào cún。
款曲故人意,辛勤清夜言。kuǎn qū gù rén yì,xīn qín qīng yè yán。
东亭何寥寥,佳境无朝昏。dōng tíng hé liáo liáo,jiā jìng wú cháo hūn。
阶墀近洲渚,户牖当郊原。jiē chí jìn zhōu zhǔ,hù yǒu dāng jiāo yuán。
矧乃穷周旋,游时怡讨论。shěn nǎi qióng zhōu xuán,yóu shí yí tǎo lùn。
树阴荡瑶瑟,月气延清尊。shù yīn dàng yáo sè,yuè qì yán qīng zūn。
明河带飞雁,野火连荒村。míng hé dài fēi yàn,yě huǒ lián huāng cūn。
对此更愁予,悠哉怀故园。duì cǐ gèng chóu yǔ,yōu zāi huái gù yuán。

同敬八卢五泛河间清河

高适

清川在城下,沿泛多所宜。qīng chuān zài chéng xià,yán fàn duō suǒ yí。
同济惬数公,玩物欣良时。tóng jì qiè shù gōng,wán wù xīn liáng shí。
飘飖波上兴,燕婉舟中词。piāo yáo bō shàng xīng,yàn wǎn zhōu zhōng cí。
昔陟乃平原,今来忽涟漪。xī zhì nǎi píng yuán,jīn lái hū lián yī。
东流达沧海,西流延滹池。dōng liú dá cāng hǎi,xī liú yán hū chí。
云树共晦明,井邑相逶迤。yún shù gòng huì míng,jǐng yì xiāng wēi yí。
稍随归月帆,若与沙鸥期。shāo suí guī yuè fān,ruò yǔ shā ōu qī。
渔父更留我,前潭水未滋。yú fù gèng liú wǒ,qián tán shuǐ wèi zī。

同房侍御山园新亭与邢判官同游

高适

隐隐春城外,朦胧陈迹深。yǐn yǐn chūn chéng wài,méng lóng chén jì shēn。
君子顾榛莽,兴言伤古今。jūn zi gù zhēn mǎng,xīng yán shāng gǔ jīn。
决河导新流,疏径踪旧林。jué hé dǎo xīn liú,shū jìng zōng jiù lín。
开亭俯川陆,时景宜招寻。kāi tíng fǔ chuān lù,shí jǐng yí zhāo xún。
肃穆逢使轩,夤缘事登临。sù mù féng shǐ xuān,yín yuán shì dēng lín。
忝游芝兰室,还对桃李阴。tiǎn yóu zhī lán shì,hái duì táo lǐ yīn。
岸远白波来,气喧黄鸟吟。àn yuǎn bái bō lái,qì xuān huáng niǎo yín。
因睹歌颂作,始知经济心。yīn dǔ gē sòng zuò,shǐ zhī jīng jì xīn。
灌坛有遗风,单父多鸣琴。guàn tán yǒu yí fēng,dān fù duō míng qín。
谁为久州县,苍生怀德音。shuí wèi jiǔ zhōu xiàn,cāng shēng huái dé yīn。

同马太守听九思法师讲金刚经

高适

吾师晋阳宝,杰出山河最。wú shī jìn yáng bǎo,jié chū shān hé zuì。
途经世谛间,心到空王外。tú jīng shì dì jiān,xīn dào kōng wáng wài。
鸣钟山虎伏,说法天龙会。míng zhōng shān hǔ fú,shuō fǎ tiān lóng huì。
了义同建瓴,梵法若吹籁。le yì tóng jiàn líng,fàn fǎ ruò chuī lài。
深知亿劫苦,善喻恒沙大。shēn zhī yì jié kǔ,shàn yù héng shā dà。
舍施割肌肤,攀缘去亲爱。shě shī gē jī fū,pān yuán qù qīn ài。
招提何清净,良牧驻轻盖。zhāo tí hé qīng jìng,liáng mù zhù qīng gài。
露冕众香中,临人觉苑内。lù miǎn zhòng xiāng zhōng,lín rén jué yuàn nèi。
心持佛印久,标割魔军退。xīn chí fú yìn jiǔ,biāo gē mó jūn tuì。
愿开初地因,永奉弥天对。yuàn kāi chū dì yīn,yǒng fèng mí tiān duì。

涟上题樊氏水亭

高适

涟上非所趣,偶为世务牵。lián shàng fēi suǒ qù,ǒu wèi shì wù qiān。
经时驻归棹,日夕对平川。jīng shí zhù guī zhào,rì xī duì píng chuān。
莫论行子愁,且得主人贤。mò lùn xíng zi chóu,qiě dé zhǔ rén xián。
亭上酒初熟,厨中鱼每鲜。tíng shàng jiǔ chū shú,chú zhōng yú měi xiān。
自说宦游来,因之居住偏。zì shuō huàn yóu lái,yīn zhī jū zhù piān。
煮盐沧海曲,种稻长淮边。zhǔ yán cāng hǎi qū,zhǒng dào zhǎng huái biān。
四时常晏如,百口无饥年。sì shí cháng yàn rú,bǎi kǒu wú jī nián。
菱芋藩篱下,渔樵耳目前。líng yù fān lí xià,yú qiáo ěr mù qián。
异县少朋从,我行复迍邅。yì xiàn shǎo péng cóng,wǒ xíng fù zhūn zhān。
向不逢此君,孤舟已言旋。xiàng bù féng cǐ jūn,gū zhōu yǐ yán xuán。
明日又分首,风涛还眇然。míng rì yòu fēn shǒu,fēng tāo hái miǎo rán。

同吕判官从哥舒大夫破洪济城回登积石军多福

高适

塞口连浊河,辕门对山寺。sāi kǒu lián zhuó hé,yuán mén duì shān sì。
宁知鞍马上,独有登临事。níng zhī ān mǎ shàng,dú yǒu dēng lín shì。
七级凌太清,千崖列苍翠。qī jí líng tài qīng,qiān yá liè cāng cuì。
飘飘方寓目,想像见深意。piāo piāo fāng yù mù,xiǎng xiàng jiàn shēn yì。
高兴殊未平,凉风飒然至。gāo xīng shū wèi píng,liáng fēng sà rán zhì。
拔城阵云合,转旆胡星坠。bá chéng zhèn yún hé,zhuǎn pèi hú xīng zhuì。
大将何英灵,官军动天地。dà jiāng hé yīng líng,guān jūn dòng tiān dì。
君怀生羽翼,本欲附骐骥。jūn huái shēng yǔ yì,běn yù fù qí jì。
款段苦不前,清冥信难致。kuǎn duàn kǔ bù qián,qīng míng xìn nán zhì。
一歌阳春后,三叹终自愧。yī gē yáng chūn hòu,sān tàn zhōng zì kuì。

三君咏其二郭代公

高适

代公实英迈,津涯浩难识。dài gōng shí yīng mài,jīn yá hào nán shí。
拥兵抗矫徵,仗节归有德。yōng bīng kàng jiǎo zhēng,zhàng jié guī yǒu dé。
纵横负才智,顾盻安社稷。zòng héng fù cái zhì,gù xì ān shè jì。
流落勿重陈,怀哉为悽恻。liú luò wù zhòng chén,huái zāi wèi qī cè。

三君咏其二郭代公

高适

梁公乃贞固,勋烈垂竹帛。liáng gōng nǎi zhēn gù,xūn liè chuí zhú bó。
昌言太后朝,潜运储君策。chāng yán tài hòu cháo,qián yùn chǔ jūn cè。
待贤开相府,共理登方伯。dài xián kāi xiāng fǔ,gòng lǐ dēng fāng bó。
至今青云人,犹是门下客。zhì jīn qīng yún rén,yóu shì mén xià kè。

宓公琴台诗三首

高适

宓子昔为政,鸣琴登此台。mì zi xī wèi zhèng,míng qín dēng cǐ tái。
琴和人亦闲,千载称其才。qín hé rén yì xián,qiān zài chēng qí cái。
临眺忽悽怆,人琴安在哉?lín tiào hū qī chuàng,rén qín ān zài zāi?
悠悠此天壤,唯有颂声来。yōu yōu cǐ tiān rǎng,wéi yǒu sòng shēng lái。