古诗词

酬司空璲少府

高适

飘飖未得意,感激与谁论。piāo yáo wèi dé yì,gǎn jī yǔ shuí lùn。
昨日遇夫子,仍欣吾道存。zuó rì yù fū zi,réng xīn wú dào cún。
江山满词赋,札翰起凉温。jiāng shān mǎn cí fù,zhá hàn qǐ liáng wēn。
吾见风雅作,人知德业尊。wú jiàn fēng yǎ zuò,rén zhī dé yè zūn。
惊飙荡万木,秋气屯高原。jīng biāo dàng wàn mù,qiū qì tún gāo yuán。
燕赵何苍茫,鸿雁来翩翻。yàn zhào hé cāng máng,hóng yàn lái piān fān。
此时与君别,握手欲无言。cǐ shí yǔ jūn bié,wò shǒu yù wú yán。
高适

高适

高适是我国唐代著名的边塞诗人,世称“高常侍”。 作品收录于《高常侍集》。高适与岑参并称“高岑”,其诗作笔力雄健,气势奔放,洋溢着盛唐时期所特有的奋发进取、蓬勃向上的时代精神。 高适的作品>>

猜您喜欢

古大梁行

高适

古城莽苍饶荆榛,驱马荒城愁杀人。gǔ chéng mǎng cāng ráo jīng zhēn,qū mǎ huāng chéng chóu shā rén。
魏王宫观尽禾黍,信陵宾客随灰尘。wèi wáng gōng guān jǐn hé shǔ,xìn líng bīn kè suí huī chén。
忆昨雄都旧朝市,轩车照耀歌钟起。yì zuó xióng dōu jiù cháo shì,xuān chē zhào yào gē zhōng qǐ。
军容带甲三十万,国步连营一千里。jūn róng dài jiǎ sān shí wàn,guó bù lián yíng yī qiān lǐ。
全盛须臾那可论,高台曲池无复存。quán shèng xū yú nà kě lùn,gāo tái qū chí wú fù cún。
遗墟但见狐狸迹,古地空馀草木根。yí xū dàn jiàn hú lí jì,gǔ dì kōng yú cǎo mù gēn。
暮天摇落伤怀抱,倚剑悲歌对秋草。mù tiān yáo luò shāng huái bào,yǐ jiàn bēi gē duì qiū cǎo。
侠客犹传朱亥名,行人尚识夷门道。xiá kè yóu chuán zhū hài míng,xíng rén shàng shí yí mén dào。
白璧黄金万户侯,宝刀骏马填山丘。bái bì huáng jīn wàn hù hóu,bǎo dāo jùn mǎ tián shān qiū。
年代凄凉不可问,往来唯有水东流。nián dài qī liáng bù kě wèn,wǎng lái wéi yǒu shuǐ dōng liú。

古歌行

高适

君不见汉家三叶从代至,高皇旧臣多富贵。jūn bù jiàn hàn jiā sān yè cóng dài zhì,gāo huáng jiù chén duō fù guì。
天子垂衣方晏如,庙堂拱手无馀议。tiān zi chuí yī fāng yàn rú,miào táng gǒng shǒu wú yú yì。
苍生偃卧休征战,露台百金以为费。cāng shēng yǎn wò xiū zhēng zhàn,lù tái bǎi jīn yǐ wèi fèi。
田舍老翁不出门,洛阳少年莫论事。tián shě lǎo wēng bù chū mén,luò yáng shǎo nián mò lùn shì。

留别郑三韦九兼洛下诸公

高适

忆昨相逢论久要,顾君哂我轻常调。yì zuó xiāng féng lùn jiǔ yào,gù jūn shěn wǒ qīng cháng diào。
羁旅虽同白社游,诗书已作青云料。jī lǚ suī tóng bái shè yóu,shī shū yǐ zuò qīng yún liào。
蹇质蹉跎竟不成,年过四十尚躬耕。jiǎn zhì cuō tuó jìng bù chéng,nián guò sì shí shàng gōng gēng。
长歌达者杯中物,大笑前人身后名。zhǎng gē dá zhě bēi zhōng wù,dà xiào qián rén shēn hòu míng。
幸逢明盛多招隐,高山大泽徵求尽。xìng féng míng shèng duō zhāo yǐn,gāo shān dà zé zhēng qiú jǐn。
此时亦得辞渔樵,青袍裹身荷圣朝。cǐ shí yì dé cí yú qiáo,qīng páo guǒ shēn hé shèng cháo。
犁牛钓竿不复见,县人邑吏来相邀。lí niú diào gān bù fù jiàn,xiàn rén yì lì lái xiāng yāo。
远路鸣蝉秋兴发,华堂美酒离忧销。yuǎn lù míng chán qiū xīng fā,huá táng měi jiǔ lí yōu xiāo。
不知何日更携手,应念兹晨去折腰。bù zhī hé rì gèng xié shǒu,yīng niàn zī chén qù zhé yāo。

送杨山人归嵩阳

高适

不到嵩阳动十年,旧时心事已徒然。bù dào sōng yáng dòng shí nián,jiù shí xīn shì yǐ tú rán。
一二故人不复见,三十六峰犹眼前。yī èr gù rén bù fù jiàn,sān shí liù fēng yóu yǎn qián。
夷门二月柳条色,流莺数声泪沾臆。yí mén èr yuè liǔ tiáo sè,liú yīng shù shēng lèi zhān yì。
凿井耕田不我招,知君以此忘帝力。záo jǐng gēng tián bù wǒ zhāo,zhī jūn yǐ cǐ wàng dì lì。
山人好去嵩阳路,惟余眷眷长相忆。shān rén hǎo qù sōng yáng lù,wéi yú juàn juàn zhǎng xiāng yì。

送别

高适

昨夜离心正郁陶,三更白露西风高。zuó yè lí xīn zhèng yù táo,sān gèng bái lù xī fēng gāo。
萤飞木落何淅沥,此时梦见西归客。yíng fēi mù luò hé xī lì,cǐ shí mèng jiàn xī guī kè。
曙钟寥亮三四声,东邻嘶马使人惊。shǔ zhōng liáo liàng sān sì shēng,dōng lín sī mǎ shǐ rén jīng。
揽衣出户一相送,唯见归云纵复横。lǎn yī chū hù yī xiāng sòng,wéi jiàn guī yún zòng fù héng。

赠别晋三处士

高适

有人家住清河源,渡河问我游梁园。yǒu rén jiā zhù qīng hé yuán,dù hé wèn wǒ yóu liáng yuán。
手持道经注已毕,心知内篇口不言。shǒu chí dào jīng zhù yǐ bì,xīn zhī nèi piān kǒu bù yán。
卢门十年见秋草,此心惆怅谁能道。lú mén shí nián jiàn qiū cǎo,cǐ xīn chóu chàng shuí néng dào。
知己从来不易知,慕君为人与君好。zhī jǐ cóng lái bù yì zhī,mù jūn wèi rén yǔ jūn hǎo。
别时九月桑叶疏,出门千里无行车。bié shí jiǔ yuè sāng yè shū,chū mén qiān lǐ wú xíng chē。
爱君且欲君先达,今上求贤早上书。ài jūn qiě yù jūn xiān dá,jīn shàng qiú xián zǎo shàng shū。

送浑将军出塞

高适

将军族贵兵且强,汉家已是浑邪王。jiāng jūn zú guì bīng qiě qiáng,hàn jiā yǐ shì hún xié wáng。
子孙相承在朝野,至今部曲燕支下。zi sūn xiāng chéng zài cháo yě,zhì jīn bù qū yàn zhī xià。
控弦尽用阴山儿,登阵常骑大宛马。kòng xián jǐn yòng yīn shān ér,dēng zhèn cháng qí dà wǎn mǎ。
银鞍玉勒绣蝥弧,每逐嫖姚破骨都。yín ān yù lēi xiù máo hú,měi zhú piáo yáo pò gǔ dōu。
李广从来先将士,卫青未肯学孙吴。lǐ guǎng cóng lái xiān jiāng shì,wèi qīng wèi kěn xué sūn wú。
传有沙场千万骑,昨日边庭羽书至。chuán yǒu shā chǎng qiān wàn qí,zuó rì biān tíng yǔ shū zhì。
城头画角三四声,匣里宝刀昼夜鸣。chéng tóu huà jiǎo sān sì shēng,xiá lǐ bǎo dāo zhòu yè míng。
意气能甘万里去,辛勤判作一年行。yì qì néng gān wàn lǐ qù,xīn qín pàn zuò yī nián xíng。
黄云白草无前后,朝建旌旄夕刁斗。huáng yún bái cǎo wú qián hòu,cháo jiàn jīng máo xī diāo dòu。
塞下应多侠少年,关西不见春杨柳。sāi xià yīng duō xiá shǎo nián,guān xī bù jiàn chūn yáng liǔ。
从军借问所从谁,击剑酣歌当此时。cóng jūn jiè wèn suǒ cóng shuí,jī jiàn hān gē dāng cǐ shí。
远别无轻绕朝策,平戎早寄仲宣诗。yuǎn bié wú qīng rào cháo cè,píng róng zǎo jì zhòng xuān shī。

送蔡山人

高适

东山布衣明古今,自言独未逢知音。dōng shān bù yī míng gǔ jīn,zì yán dú wèi féng zhī yīn。
识者阅见一生事,到处豁然千里心。shí zhě yuè jiàn yī shēng shì,dào chù huō rán qiān lǐ xīn。
看书学剑长辛苦,近日方思谒明主。kàn shū xué jiàn zhǎng xīn kǔ,jìn rì fāng sī yè míng zhǔ。
斗酒相留醉复醒,悲歌数年泪如雨。dòu jiǔ xiāng liú zuì fù xǐng,bēi gē shù nián lèi rú yǔ。
丈夫遭遇不可知,买臣主父皆如斯。zhàng fū zāo yù bù kě zhī,mǎi chén zhǔ fù jiē rú sī。
我今蹭蹬无所似,看尔崩腾何若为。wǒ jīn cèng dēng wú suǒ shì,kàn ěr bēng téng hé ruò wèi。

题李别驾壁

高适

去乡不远逢知己,握手相欢得如此。qù xiāng bù yuǎn féng zhī jǐ,wò shǒu xiāng huān dé rú cǐ。
礼乐遥传鲁伯禽,宾客争过魏公子。lǐ lè yáo chuán lǔ bó qín,bīn kè zhēng guò wèi gōng zi。
酒筵暮散明月上,枥马长鸣春风起。jiǔ yán mù sàn míng yuè shàng,lì mǎ zhǎng míng chūn fēng qǐ。
一生称意能几人,今日从君问终始。yī shēng chēng yì néng jǐ rén,jīn rì cóng jūn wèn zhōng shǐ。

别韦参军

高适

二十解书剑,西游长安城。èr shí jiě shū jiàn,xī yóu zhǎng ān chéng。
举头望君门,屈指取公卿。jǔ tóu wàng jūn mén,qū zhǐ qǔ gōng qīng。
国风冲融迈三五,朝廷欢乐弥寰宇。guó fēng chōng róng mài sān wǔ,cháo tíng huān lè mí huán yǔ。
白璧皆言赐近臣,布衣不得干明主。bái bì jiē yán cì jìn chén,bù yī bù dé gàn míng zhǔ。
归来洛阳无负郭,东过梁宋非吾土。guī lái luò yáng wú fù guō,dōng guò liáng sòng fēi wú tǔ。
兔苑为农岁不登,雁池垂钓心长苦。tù yuàn wèi nóng suì bù dēng,yàn chí chuí diào xīn zhǎng kǔ。
世人遇我同众人,唯君于我最相亲。shì rén yù wǒ tóng zhòng rén,wéi jūn yú wǒ zuì xiāng qīn。
且喜百年有交态,未尝一日辞家贫。qiě xǐ bǎi nián yǒu jiāo tài,wèi cháng yī rì cí jiā pín。
弹棋击筑白日晚,纵酒高歌杨柳春。dàn qí jī zhù bái rì wǎn,zòng jiǔ gāo gē yáng liǔ chūn。
欢娱未尽分散去,使我惆怅惊心神。huān yú wèi jǐn fēn sàn qù,shǐ wǒ chóu chàng jīng xīn shén。
丈夫不作儿女别,临岐涕泪沾衣巾。zhàng fū bù zuò ér nǚ bié,lín qí tì lèi zhān yī jīn。

送田少府贬苍梧

高适

沉吟对迁客,惆怅西南天。chén yín duì qiān kè,chóu chàng xī nán tiān。
昔为一官未得意,今向万里令人怜。xī wèi yī guān wèi dé yì,jīn xiàng wàn lǐ lìng rén lián。
念兹斗酒成暌间,停舟叹君日将晏。niàn zī dòu jiǔ chéng kuí jiān,tíng zhōu tàn jūn rì jiāng yàn。
远树应怜北地春,行人却羡南归雁。yuǎn shù yīng lián běi dì chūn,xíng rén què xiàn nán guī yàn。
丈夫穷达未可知,看君不合长数奇。zhàng fū qióng dá wèi kě zhī,kàn jūn bù hé zhǎng shù qí。
江山到处堪乘兴,杨柳青青那足悲。jiāng shān dào chù kān chéng xīng,yáng liǔ qīng qīng nà zú bēi。

平台夜遇李景参有别

高适

离心忽怅然,策马对秋天。lí xīn hū chàng rán,cè mǎ duì qiū tiān。
孟诸薄暮凉风起,归客相逢渡睢水。mèng zhū báo mù liáng fēng qǐ,guī kè xiāng féng dù suī shuǐ。
昨时携手已十年,今日分途各千里。zuó shí xié shǒu yǐ shí nián,jīn rì fēn tú gè qiān lǐ。
岁物萧条满路岐,此行浩荡令人悲。suì wù xiāo tiáo mǎn lù qí,cǐ xíng hào dàng lìng rén bēi。
家贫羡尔有微禄,欲往从之何所之。jiā pín xiàn ěr yǒu wēi lù,yù wǎng cóng zhī hé suǒ zhī。

送郭处士往莱芜兼寄苟山人

高适

君为东蒙客,往来东蒙畔。jūn wèi dōng méng kè,wǎng lái dōng méng pàn。
云卧临峄阳,山行穷日观。yún wò lín yì yáng,shān xíng qióng rì guān。
少年词赋皆可听,秀眉白面风清泠。shǎo nián cí fù jiē kě tīng,xiù méi bái miàn fēng qīng líng。
身上未曾染名利,口中犹未知膻腥。shēn shàng wèi céng rǎn míng lì,kǒu zhōng yóu wèi zhī shān xīng。
今日还山意无极,岂辞世路多相识。jīn rì hái shān yì wú jí,qǐ cí shì lù duō xiāng shí。
归见莱芜九十翁,为论别后长相忆。guī jiàn lái wú jiǔ shí wēng,wèi lùn bié hòu zhǎng xiāng yì。

赋得还山吟送沈四山人

高适

还山吟,天高日暮寒山深。hái shān yín,tiān gāo rì mù hán shān shēn。
送君还山识君心,人生老大须恣意。sòng jūn hái shān shí jūn xīn,rén shēng lǎo dà xū zì yì。
看君解作一生事,山间偃仰无不至。kàn jūn jiě zuò yī shēng shì,shān jiān yǎn yǎng wú bù zhì。
石泉淙淙若风雨,桂花松子常满地。shí quán cóng cóng ruò fēng yǔ,guì huā sōng zi cháng mǎn dì。
卖药囊中应有钱,还山服药又长年。mài yào náng zhōng yīng yǒu qián,hái shān fú yào yòu zhǎng nián。
白云劝尽杯中物,明月相随何处眠。bái yún quàn jǐn bēi zhōng wù,míng yuè xiāng suí hé chù mián。
眠时忆问醒时事,梦魂可以相周旋。mián shí yì wèn xǐng shí shì,mèng hún kě yǐ xiāng zhōu xuán。

崔司录宅燕大理李卿

高适

多雨殊未已,秋云更沈沈。duō yǔ shū wèi yǐ,qiū yún gèng shěn shěn。
洛阳故人初解印,山东小吏来相寻。luò yáng gù rén chū jiě yìn,shān dōng xiǎo lì lái xiāng xún。
上卿才大名不朽,早朝至尊暮求友。shàng qīng cái dà míng bù xiǔ,zǎo cháo zhì zūn mù qiú yǒu。
豁达常推海内贤,殷勤但酌尊中酒。huō dá cháng tuī hǎi nèi xián,yīn qín dàn zhuó zūn zhōng jiǔ。
饮醉欲言归剡溪,门前驷马光照衣。yǐn zuì yù yán guī shàn xī,mén qián sì mǎ guāng zhào yī。
路傍观者徒唧唧,我公不以为是非。lù bàng guān zhě tú jī jī,wǒ gōng bù yǐ wèi shì fēi。