古诗词

登百丈峰二首

高适

晋武轻后事,惠皇终已昏。jìn wǔ qīng hòu shì,huì huáng zhōng yǐ hūn。
豺狼塞瀍洛,胡羯争乾坤。chái láng sāi chán luò,hú jié zhēng qián kūn。
四海如鼎沸,五原徒自尊。sì hǎi rú dǐng fèi,wǔ yuán tú zì zūn。
而今白庭路,犹对青阳门。ér jīn bái tíng lù,yóu duì qīng yáng mén。
朝市不足问,君臣随草根。cháo shì bù zú wèn,jūn chén suí cǎo gēn。
高适

高适

高适是我国唐代著名的边塞诗人,世称“高常侍”。 作品收录于《高常侍集》。高适与岑参并称“高岑”,其诗作笔力雄健,气势奔放,洋溢着盛唐时期所特有的奋发进取、蓬勃向上的时代精神。 高适的作品>>

猜您喜欢

宓公琴台诗三首

高适

邦伯感遗事,慨然建琴堂。bāng bó gǎn yí shì,kǎi rán jiàn qín táng。
乃知静者心,千载犹相望。nǎi zhī jìng zhě xīn,qiān zài yóu xiāng wàng。
入室想其人,出门何茫茫。rù shì xiǎng qí rén,chū mén hé máng máng。
唯见白云合,东临邹鲁乡。wéi jiàn bái yún hé,dōng lín zōu lǔ xiāng。

宓公琴台诗三首

高适

皤皤邑中老,自夸邑中理。pó pó yì zhōng lǎo,zì kuā yì zhōng lǐ。
何必升君堂,然后知君美。hé bì shēng jūn táng,rán hòu zhī jūn měi。
开门无犬吠,早卧常晏起。kāi mén wú quǎn fèi,zǎo wò cháng yàn qǐ。
昔人不忍欺,今我还复尔。xī rén bù rěn qī,jīn wǒ hái fù ěr。

题尉迟将军新庙

高适

周室既板荡,贼臣立婴儿。zhōu shì jì bǎn dàng,zéi chén lì yīng ér。
将军独激昂,誓欲酬恩私。jiāng jūn dú jī áng,shì yù chóu ēn sī。
孤城日无援,高节终可悲。gū chéng rì wú yuán,gāo jié zhōng kě bēi。
家国共沦亡,精魂空在斯。jiā guó gòng lún wáng,jīng hún kōng zài sī。
沈沈积冤气,寂寂无人知。shěn shěn jī yuān qì,jì jì wú rén zhī。
良牧怀深仁,与君建明祠。liáng mù huái shēn rén,yǔ jūn jiàn míng cí。
父子俱血食,轩车每逶迤。fù zi jù xuè shí,xuān chē měi wēi yí。
我来荐蘋蘩,感叹兴此词。wǒ lái jiàn píng fán,gǎn tàn xīng cǐ cí。
晨光上阶闼,杀气翻旌旗。chén guāng shàng jiē tà,shā qì fān jīng qí。
明明幽冥理,至诚信莫欺。míng míng yōu míng lǐ,zhì chéng xìn mò qī。
唯夫二千石,多庆方自兹。wéi fū èr qiān shí,duō qìng fāng zì zī。

观李九少府翥树宓子贱神祠碑

高适

吾友吏兹邑,亦尝怀宓公。wú yǒu lì zī yì,yì cháng huái mì gōng。
安知梦寐间,忽与精灵通。ān zhī mèng mèi jiān,hū yǔ jīng líng tōng。
一见兴永叹,再来激深衷。yī jiàn xīng yǒng tàn,zài lái jī shēn zhōng。
宾从何逶迤,二十四老翁。bīn cóng hé wēi yí,èr shí sì lǎo wēng。
于焉建层碑,突兀长林东。yú yān jiàn céng bēi,tū wù zhǎng lín dōng。
作者无愧色,行人感遗风。zuò zhě wú kuì sè,xíng rén gǎn yí fēng。
坐令高岸尽,独对秋山空。zuò lìng gāo àn jǐn,dú duì qiū shān kōng。
片石勿谓轻,斯言固难穷。piàn shí wù wèi qīng,sī yán gù nán qióng。
龙盘色丝外,鹊顾偃波中。lóng pán sè sī wài,què gù yǎn bō zhōng。
形胜驻群目,坚贞指苍穹。xíng shèng zhù qún mù,jiān zhēn zhǐ cāng qióng。
我非王仲宣,去矣徒发蒙。wǒ fēi wáng zhòng xuān,qù yǐ tú fā méng。

同观陈十六史兴碑

高适

荆衡气偏秀,江汉流不歇。jīng héng qì piān xiù,jiāng hàn liú bù xiē。
此地多精灵,有时生才杰。cǐ dì duō jīng líng,yǒu shí shēng cái jié。
伊人今独步,逸思能间发。yī rén jīn dú bù,yì sī néng jiān fā。
永怀掩风骚,千载常矻矻。yǒng huái yǎn fēng sāo,qiān zài cháng kū kū。
新碑亦崔嵬,佳句悬日月。xīn bēi yì cuī wéi,jiā jù xuán rì yuè。
则是刊石经,终然继梼杌。zé shì kān shí jīng,zhōng rán jì táo wù。
我来观雅制,慷慨变毛发。wǒ lái guān yǎ zhì,kāng kǎi biàn máo fā。
季主尽荒淫,前王徒贻厥。jì zhǔ jǐn huāng yín,qián wáng tú yí jué。
东周既削弱,两汉更沦没。dōng zhōu jì xuē ruò,liǎng hàn gèng lún méi。
西晋何披猖,五胡相唐突。xī jìn hé pī chāng,wǔ hú xiāng táng tū。
作歌乃彰善,比物仍恶讦。zuò gē nǎi zhāng shàn,bǐ wù réng è jié。
感叹将谓谁,对之空咄咄。gǎn tàn jiāng wèi shuí,duì zhī kōng duō duō。

宋中十首

高适

梁王昔全盛,宾客复多才。liáng wáng xī quán shèng,bīn kè fù duō cái。
悠悠一千年,陈迹唯高台。yōu yōu yī qiān nián,chén jì wéi gāo tái。
寂寞向秋草,悲风千里来。jì mò xiàng qiū cǎo,bēi fēng qiān lǐ lái。

宋中十首

高适

朝临孟诸上,忽见芒砀间。cháo lín mèng zhū shàng,hū jiàn máng dàng jiān。
赤帝终已矣,白云长不还。chì dì zhōng yǐ yǐ,bái yún zhǎng bù hái。
时清更何有,禾黍遍空山。shí qīng gèng hé yǒu,hé shǔ biàn kōng shān。

宋中十首

高适

景公德何广,临变莫能欺。jǐng gōng dé hé guǎng,lín biàn mò néng qī。
三请皆不忍,妖星终自移。sān qǐng jiē bù rěn,yāo xīng zhōng zì yí。
君心本如此,天道岂无知。jūn xīn běn rú cǐ,tiān dào qǐ wú zhī。

宋中十首

高适

梁苑白日暮,梁山秋草时。liáng yuàn bái rì mù,liáng shān qiū cǎo shí。
君王不可见,修竹令人悲。jūn wáng bù kě jiàn,xiū zhú lìng rén bēi。
九月桑叶尽,寒风鸣树枝。jiǔ yuè sāng yè jǐn,hán fēng míng shù zhī。

宋中十首

高适

登高临旧国,怀古对穷秋。dēng gāo lín jiù guó,huái gǔ duì qióng qiū。
落日鸿雁度,寒城砧杵愁。luò rì hóng yàn dù,hán chéng zhēn chǔ chóu。
昔贤不复有,行矣莫淹留。xī xián bù fù yǒu,xíng yǐ mò yān liú。

宋中十首

高适

出门望终古,独立悲且歌。chū mén wàng zhōng gǔ,dú lì bēi qiě gē。
忆昔鲁仲尼,悽悽此经过。yì xī lǔ zhòng ní,qī qī cǐ jīng guò。
众人不可向,伐树将如何。zhòng rén bù kě xiàng,fá shù jiāng rú hé。

宋中十首

高适

逍遥漆园吏,冥没不知年。xiāo yáo qī yuán lì,míng méi bù zhī nián。
世事浮云外,闲居大道边。shì shì fú yún wài,xián jū dà dào biān。
古来同一马,今我亦忘筌。gǔ lái tóng yī mǎ,jīn wǒ yì wàng quán。

宋中十首

高适

五霸递征伐,宋人无战功。wǔ bà dì zhēng fá,sòng rén wú zhàn gōng。
解围幸奇说,易子伤吾衷。jiě wéi xìng qí shuō,yì zi shāng wú zhōng。
唯见卢门外,萧条多转蓬。wéi jiàn lú mén wài,xiāo tiáo duō zhuǎn péng。

宋中十首

高适

常爱宓子贱,鸣琴能自亲。cháng ài mì zi jiàn,míng qín néng zì qīn。
邑中静无事,岂不由其身。yì zhōng jìng wú shì,qǐ bù yóu qí shēn。
何意千年后,寂寞无此人。hé yì qiān nián hòu,jì mò wú cǐ rén。

宋中十首

高适

阏伯去已久,高丘临道傍。è bó qù yǐ jiǔ,gāo qiū lín dào bàng。
人皆有兄弟,尔独为参商。rén jiē yǒu xiōng dì,ěr dú wèi cān shāng。
终古犹如此,而今安可量。zhōng gǔ yóu rú cǐ,ér jīn ān kě liàng。