古诗词

别韦参军

高适

二十解书剑,西游长安城。èr shí jiě shū jiàn,xī yóu zhǎng ān chéng。
举头望君门,屈指取公卿。jǔ tóu wàng jūn mén,qū zhǐ qǔ gōng qīng。
国风冲融迈三五,朝廷欢乐弥寰宇。guó fēng chōng róng mài sān wǔ,cháo tíng huān lè mí huán yǔ。
白璧皆言赐近臣,布衣不得干明主。bái bì jiē yán cì jìn chén,bù yī bù dé gàn míng zhǔ。
归来洛阳无负郭,东过梁宋非吾土。guī lái luò yáng wú fù guō,dōng guò liáng sòng fēi wú tǔ。
兔苑为农岁不登,雁池垂钓心长苦。tù yuàn wèi nóng suì bù dēng,yàn chí chuí diào xīn zhǎng kǔ。
世人遇我同众人,唯君于我最相亲。shì rén yù wǒ tóng zhòng rén,wéi jūn yú wǒ zuì xiāng qīn。
且喜百年有交态,未尝一日辞家贫。qiě xǐ bǎi nián yǒu jiāo tài,wèi cháng yī rì cí jiā pín。
弹棋击筑白日晚,纵酒高歌杨柳春。dàn qí jī zhù bái rì wǎn,zòng jiǔ gāo gē yáng liǔ chūn。
欢娱未尽分散去,使我惆怅惊心神。huān yú wèi jǐn fēn sàn qù,shǐ wǒ chóu chàng jīng xīn shén。
丈夫不作儿女别,临岐涕泪沾衣巾。zhàng fū bù zuò ér nǚ bié,lín qí tì lèi zhān yī jīn。
高适

高适

高适是我国唐代著名的边塞诗人,世称“高常侍”。 作品收录于《高常侍集》。高适与岑参并称“高岑”,其诗作笔力雄健,气势奔放,洋溢着盛唐时期所特有的奋发进取、蓬勃向上的时代精神。 高适的作品>>

猜您喜欢

逢谢偃

高适

红颜怆为别,白发始相逢。hóng yán chuàng wèi bié,bái fā shǐ xiāng féng。
唯馀昔时泪,无复旧时容。wéi yú xī shí lèi,wú fù jiù shí róng。

田家春望

高适

出门何所见,春色满平芜。chū mén hé suǒ jiàn,chūn sè mǎn píng wú。
可叹无知己,高阳一酒徒。kě tàn wú zhī jǐ,gāo yáng yī jiǔ tú。

闲居

高适

柳色惊心事,春风厌索居。liǔ sè jīng xīn shì,chūn fēng yàn suǒ jū。
方知一杯酒,犹胜百家书。fāng zhī yī bēi jiǔ,yóu shèng bǎi jiā shū。

封丘作

高适

州县才难适,云山道欲穷。zhōu xiàn cái nán shì,yún shān dào yù qióng。
揣摩惭黠吏,栖隐谢愚公。chuāi mó cán xiá lì,qī yǐn xiè yú gōng。

闺情

高适

自处长信宫,每向孤灯泣。zì chù zhǎng xìn gōng,měi xiàng gū dēng qì。
闺门镇不开,梦从何处入。guī mén zhèn bù kāi,mèng cóng hé chù rù。

九曲词三首

高适

许国从来彻庙堂,连年不为在疆场。xǔ guó cóng lái chè miào táng,lián nián bù wèi zài jiāng chǎng。
将军天上封侯印,御史台中异姓王。jiāng jūn tiān shàng fēng hóu yìn,yù shǐ tái zhōng yì xìng wáng。

九曲词三首

高适

万骑争歌杨柳春,千场对舞绣骐驎。wàn qí zhēng gē yáng liǔ chūn,qiān chǎng duì wǔ xiù qí lín。
到处尽逢欢洽事,相看总是太平人。dào chù jǐn féng huān qià shì,xiāng kàn zǒng shì tài píng rén。

九曲词三首

高适

铁骑横行铁岭头,西看逻逤取封侯。tiě qí héng xíng tiě lǐng tóu,xī kàn luó suò qǔ fēng hóu。
青海只今将饮马,黄河不用更防秋。qīng hǎi zhǐ jīn jiāng yǐn mǎ,huáng hé bù yòng gèng fáng qiū。

玉真公主歌

高适

常言龙德本天仙,谁谓仙人每学仙。cháng yán lóng dé běn tiān xiān,shuí wèi xiān rén měi xué xiān。
更道玄元指李日,多于王母种桃年。gèng dào xuán yuán zhǐ lǐ rì,duō yú wáng mǔ zhǒng táo nián。

玉真公主歌

高适

仙宫仙府有真仙,天宝天仙秘莫传。xiān gōng xiān fǔ yǒu zhēn xiān,tiān bǎo tiān xiān mì mò chuán。
为问轩皇三百岁,何如大道一千年。wèi wèn xuān huáng sān bǎi suì,hé rú dà dào yī qiān nián。

和王七玉门关听吹笛

高适

胡人吹笛戍楼间,楼上萧条海月闲。hú rén chuī dí shù lóu jiān,lóu shàng xiāo tiáo hǎi yuè xián。
借问落梅凡几曲,从风一夜满关山。jiè wèn luò méi fán jǐ qū,cóng fēng yī yè mǎn guān shān。

别董大其二

高适

六翮飘飖私自怜,一离京洛十馀年。liù hé piāo yáo sī zì lián,yī lí jīng luò shí yú nián。
丈夫贫贱应未足,今日相逢无酒钱。zhàng fū pín jiàn yīng wèi zú,jīn rì xiāng féng wú jiǔ qián。

送李少府时在客舍作

高适

相逢旅馆意多违,暮雪初晴候雁飞。xiāng féng lǚ guǎn yì duō wéi,mù xuě chū qíng hòu yàn fēi。
主人酒尽君未醉,薄暮途遥归不归。zhǔ rén jiǔ jǐn jūn wèi zuì,báo mù tú yáo guī bù guī。

听张立本女吟

高适

危冠广袖楚宫妆,独步闲庭逐夜凉。wēi guān guǎng xiù chǔ gōng zhuāng,dú bù xián tíng zhú yè liáng。
自把玉钗敲砌竹,清歌一曲月如霜。zì bǎ yù chāi qiāo qì zhú,qīng gē yī qū yuè rú shuāng。

初至封丘作

高适

可怜薄暮宦游子,独卧虚斋思无已。kě lián báo mù huàn yóu zi,dú wò xū zhāi sī wú yǐ。
去家百里不得归,到官数日秋风起。qù jiā bǎi lǐ bù dé guī,dào guān shù rì qiū fēng qǐ。
2191234567»