古诗词

岁夜咏怀

刘禹锡

弥年不得意,新岁又如何。mí nián bù dé yì,xīn suì yòu rú hé。
念昔同游者,而今有几多。niàn xī tóng yóu zhě,ér jīn yǒu jǐ duō。
以闲为自在,将寿补蹉跎。yǐ xián wèi zì zài,jiāng shòu bǔ cuō tuó。
春色无情故,幽居亦见过。chūn sè wú qíng gù,yōu jū yì jiàn guò。
刘禹锡

刘禹锡

刘禹锡(772-842),字梦得,汉族,中国唐朝彭城(今徐州)人,祖籍洛阳,唐朝文学家,哲学家,自称是汉中山靖王后裔,曾任监察御史,是王叔文政治改革集团的一员。唐代中晚期著名诗人,有“诗豪”之称。他的家庭是一个世代以儒学相传的书香门第。政治上主张革新,是王叔文派政治革新活动的中心人物之一。后来永贞革新失败被贬为朗州司马(今湖南常德)。据湖南常德历史学家、收藏家周新国先生考证刘禹锡被贬为朗州司马其间写了著名的“汉寿城春望”。 刘禹锡的作品>>

猜您喜欢

宿诚禅师山房题赠二首

刘禹锡

不出孤峰上,人间四十秋。bù chū gū fēng shàng,rén jiān sì shí qiū。
视身如传舍,阅世似东流。shì shēn rú chuán shě,yuè shì shì dōng liú。
法为因缘立,心从次第修。fǎ wèi yīn yuán lì,xīn cóng cì dì xiū。
中宵问真偈,有住是吾忧。zhōng xiāo wèn zhēn jì,yǒu zhù shì wú yōu。

赠澧州高大夫司马霞寓

刘禹锡

前年牧锦城,马蹋血泥行。qián nián mù jǐn chéng,mǎ tà xuè ní xíng。
千里追戎首,三军许勇名。qiān lǐ zhuī róng shǒu,sān jūn xǔ yǒng míng。
残兵疑鹤唳,空垒辩乌声。cán bīng yí hè lì,kōng lěi biàn wū shēng。
一误云中级,南游湘水清。yī wù yún zhōng jí,nán yóu xiāng shuǐ qīng。

闻董评事疾因以书赠

刘禹锡

繁露传家学,青莲译梵书。fán lù chuán jiā xué,qīng lián yì fàn shū。
火风乖四大,文字废三馀。huǒ fēng guāi sì dà,wén zì fèi sān yú。
欹枕昼眠静,折巾秋鬓疏。yī zhěn zhòu mián jìng,zhé jīn qiū bìn shū。
武皇思视草,谁许茂陵居。wǔ huáng sī shì cǎo,shuí xǔ mào líng jū。

德宗神武孝文皇帝挽歌二首

刘禹锡

出震清多难,乘时播大钧。chū zhèn qīng duō nán,chéng shí bō dà jūn。
操弦调六气,挥翰动三辰。cāo xián diào liù qì,huī hàn dòng sān chén。
运偶升天日,哀深率土人。yùn ǒu shēng tiān rì,āi shēn lǜ tǔ rén。
瑶池无辙迹,谁见属车尘。yáo chí wú zhé jì,shuí jiàn shǔ chē chén。

德宗神武孝文皇帝挽歌二首

刘禹锡

凤翣拥铭旌,威迟异吉行。fèng shà yōng míng jīng,wēi chí yì jí xíng。
汉仪陈秘器,楚挽咽繁声。hàn yí chén mì qì,chǔ wǎn yàn fán shēng。
驻綍辞清庙,凝笳背直城。zhù fú cí qīng miào,níng jiā bèi zhí chéng。
唯应留内传,知是向蓬瀛。wéi yīng liú nèi chuán,zhī shì xiàng péng yíng。

敬宗睿武昭悯孝皇帝挽歌三首

刘禹锡

宝历方无限,仙期忽有涯。bǎo lì fāng wú xiàn,xiān qī hū yǒu yá。
事亲崇汉礼,传圣法殷家。shì qīn chóng hàn lǐ,chuán shèng fǎ yīn jiā。
晚出芙蓉阙,春归棠棣华。wǎn chū fú róng quē,chūn guī táng dì huá。
玉轮今日动,不是画云车。yù lún jīn rì dòng,bù shì huà yún chē。

敬宗睿武昭悯孝皇帝挽歌三首

刘禹锡

任贤劳梦寐,登位富春秋。rèn xián láo mèng mèi,dēng wèi fù chūn qiū。
欲遂东人幸,宁虞杞国忧。yù suì dōng rén xìng,níng yú qǐ guó yōu。
长杨收羽骑,太液泊龙舟。zhǎng yáng shōu yǔ qí,tài yè pō lóng zhōu。
惟有衣冠在,年年怆月游。wéi yǒu yī guān zài,nián nián chuàng yuè yóu。

敬宗睿武昭悯孝皇帝挽歌三首

刘禹锡

讲学金华殿,亲耕钩盾田。jiǎng xué jīn huá diàn,qīn gēng gōu dùn tián。
侍臣容谏猎,方士信求仙。shì chén róng jiàn liè,fāng shì xìn qiú xiān。
虹影俄侵日,龙髯不上天。hóng yǐng é qīn rì,lóng rán bù shàng tiān。
空馀水银海,长照夜灯前。kōng yú shuǐ yín hǎi,zhǎng zhào yè dēng qián。

文宗元圣昭献孝皇帝挽歌三首

刘禹锡

继体三才理,承颜九族亲。jì tǐ sān cái lǐ,chéng yán jiǔ zú qīn。
禹功留海内,殷历付天伦。yǔ gōng liú hǎi nèi,yīn lì fù tiān lún。
调露曲常在,秋风词尚新。diào lù qū cháng zài,qiū fēng cí shàng xīn。
本支方百代,先让棣华春。běn zhī fāng bǎi dài,xiān ràng dì huá chūn。

文宗元圣昭献孝皇帝挽歌三首

刘禹锡

月落宫车动,风凄仪杖闲。yuè luò gōng chē dòng,fēng qī yí zhàng xián。
路唯瞻凤翣,人尚想龙颜。lù wéi zhān fèng shà,rén shàng xiǎng lóng yán。
御宇方无事,乘云遂不还。yù yǔ fāng wú shì,chéng yún suì bù hái。
圣情悲望处,沈日下西山。shèng qíng bēi wàng chù,shěn rì xià xī shān。

文宗元圣昭献孝皇帝挽歌三首

刘禹锡

享国十五载,升天千万年。xiǎng guó shí wǔ zài,shēng tiān qiān wàn nián。
龙镳仙路远,骑吹礼容全。lóng biāo xiān lù yuǎn,qí chuī lǐ róng quán。
日下初陵外,人悲旧剑前。rì xià chū líng wài,rén bēi jiù jiàn qián。
周南有遗老,掩泪望秦川。zhōu nán yǒu yí lǎo,yǎn lèi wàng qín chuān。

伤丘中丞

刘禹锡

邺下杀才子,苍茫冤气凝。yè xià shā cái zi,cāng máng yuān qì níng。
枯杨映漳水,野火上西陵。kū yáng yìng zhāng shuǐ,yě huǒ shàng xī líng。
马鬣今无所,龙门昔共登。mǎ liè jīn wú suǒ,lóng mén xī gòng dēng。
何人为吊客,唯是有青蝇。hé rén wèi diào kè,wéi shì yǒu qīng yíng。

河南观察使故相国袁公挽歌三首其三

刘禹锡

返葬三千里,荆衡达帝畿。fǎn zàng sān qiān lǐ,jīng héng dá dì jī。
逢人即故吏,拜奠尽沾衣。féng rén jí gù lì,bài diàn jǐn zhān yī。
地得青乌相,宾惊白鹤飞。dì dé qīng wū xiāng,bīn jīng bái hè fēi。
五公碑尚在,今日亦同归。wǔ gōng bēi shàng zài,jīn rì yì tóng guī。

哭王仆射相公

刘禹锡

子侯一日病,滕公千载归。zi hóu yī rì bìng,téng gōng qiān zài guī。
门庭怆已变,风物澹无辉。mén tíng chuàng yǐ biàn,fēng wù dàn wú huī。
群吏谒新府,旧宾沾素衣。qún lì yè xīn fǔ,jiù bīn zhān sù yī。
歌堂忽暮哭,贺雀尽惊飞。gē táng hū mù kū,hè què jǐn jīng fēi。

伤韦宾客

刘禹锡

韦公八十馀,位至六尚书。wéi gōng bā shí yú,wèi zhì liù shàng shū。
五福唯无富,一生谁得如。wǔ fú wéi wú fù,yī shēng shuí dé rú。
桂枝攀最久,兰省出仍初。guì zhī pān zuì jiǔ,lán shěng chū réng chū。
海内时流尽,何人动素车。hǎi nèi shí liú jǐn,hé rén dòng sù chē。