古诗词

和董庶中古散调词赠尹果毅

刘禹锡

昔听东武吟,壮年心已悲。xī tīng dōng wǔ yín,zhuàng nián xīn yǐ bēi。
如何今濩落,闻君辛苦辞。rú hé jīn huò luò,wén jūn xīn kǔ cí。
言有穷巷士,弱龄颇尚奇。yán yǒu qióng xiàng shì,ruò líng pǒ shàng qí。
读得玄女符,生当事边时。dú dé xuán nǚ fú,shēng dāng shì biān shí。
借名游侠窟,结客幽并儿。jiè míng yóu xiá kū,jié kè yōu bìng ér。
往来长楸间,能带双鞬驰。wǎng lái zhǎng qiū jiān,néng dài shuāng jiān chí。
崩腾天宝末,尘暗燕南垂。bēng téng tiān bǎo mò,chén àn yàn nán chuí。
爟火入咸阳,诏徵神武师。guàn huǒ rù xián yáng,zhào zhēng shén wǔ shī。
是时占军幕,插羽扬金羁。shì shí zhàn jūn mù,chā yǔ yáng jīn jī。
万夫列辕门,观射中戟支。wàn fū liè yuán mén,guān shè zhōng jǐ zhī。
誓当雪国雠,亲爱从此辞。shì dāng xuě guó chóu,qīn ài cóng cǐ cí。
中宵倚长剑,起视蚩尤旗。zhōng xiāo yǐ zhǎng jiàn,qǐ shì chī yóu qí。
介马晨萧萧,阵云竟天涯。jiè mǎ chén xiāo xiāo,zhèn yún jìng tiān yá。
阴风猎白草,旗槊光参差。yīn fēng liè bái cǎo,qí shuò guāng cān chà。
勇气贯中肠,视身忽如遗。yǒng qì guàn zhōng cháng,shì shēn hū rú yí。
生擒白马将,虏骑不敢追。shēng qín bái mǎ jiāng,lǔ qí bù gǎn zhuī。
贵臣上战功,名姓随意移。guì chén shàng zhàn gōng,míng xìng suí yì yí。
终岁肌骨苦,他人印累累。zhōng suì jī gǔ kǔ,tā rén yìn lèi lèi。
谒者既清宫,诸侯各罢戏。yè zhě jì qīng gōng,zhū hóu gè bà xì。
上将赐甲第,门戟不可窥。shàng jiāng cì jiǎ dì,mén jǐ bù kě kuī。
眦血下沾襟,天高问无期。zì xuè xià zhān jīn,tiān gāo wèn wú qī。
却寻故乡路,孤影空相随。què xún gù xiāng lù,gū yǐng kōng xiāng suí。
行逢里中旧,扑遬昔所嗤。xíng féng lǐ zhōng jiù,pū sù xī suǒ chī。
一言合侯王,腰佩黄金龟。yī yán hé hóu wáng,yāo pèi huáng jīn guī。
问我何自苦,可怜真数奇。wèn wǒ hé zì kǔ,kě lián zhēn shù qí。
迟回顾徒御,得色悬双眉。chí huí gù tú yù,dé sè xuán shuāng méi。
翻然悟世途,抚己昧所宜。fān rán wù shì tú,fǔ jǐ mèi suǒ yí。
田园已芜没,流浪江海湄。tián yuán yǐ wú méi,liú làng jiāng hǎi méi。
鸷禽毛翮摧,不见翔云姿。zhì qín máo hé cuī,bù jiàn xiáng yún zī。
衰容蔽逸气,孑孑无人知。shuāi róng bì yì qì,jié jié wú rén zhī。
寂寞草玄徒,长吟下书帷。jì mò cǎo xuán tú,zhǎng yín xià shū wéi。
为君发哀韵,若扣瑶林枝。wèi jūn fā āi yùn,ruò kòu yáo lín zhī。
有客识其真,潺湲涕交颐。yǒu kè shí qí zhēn,chán yuán tì jiāo yí。
饮尔一杯酒,陶然足自怡。yǐn ěr yī bēi jiǔ,táo rán zú zì yí。
刘禹锡

刘禹锡

刘禹锡(772-842),字梦得,汉族,中国唐朝彭城(今徐州)人,祖籍洛阳,唐朝文学家,哲学家,自称是汉中山靖王后裔,曾任监察御史,是王叔文政治改革集团的一员。唐代中晚期著名诗人,有“诗豪”之称。他的家庭是一个世代以儒学相传的书香门第。政治上主张革新,是王叔文派政治革新活动的中心人物之一。后来永贞革新失败被贬为朗州司马(今湖南常德)。据湖南常德历史学家、收藏家周新国先生考证刘禹锡被贬为朗州司马其间写了著名的“汉寿城春望”。 刘禹锡的作品>>

猜您喜欢

送慧则法师归上都因呈广宣上人

刘禹锡

昨日东林看讲时,都人象马蹋琉璃。zuó rì dōng lín kàn jiǎng shí,dōu rén xiàng mǎ tà liú lí。
雪山童子应前世,金粟如来是本师。xuě shān tóng zi yīng qián shì,jīn sù rú lái shì běn shī。
一锡言归九城路,三衣曾拂万年枝。yī xī yán guī jiǔ chéng lù,sān yī céng fú wàn nián zhī。
休公久别如相问,楚客逢秋心更悲。xiū gōng jiǔ bié rú xiāng wèn,chǔ kè féng qiū xīn gèng bēi。

送义舟师却还黔南

刘禹锡

黔江秋水浸云霓,独泛慈航路不迷。qián jiāng qiū shuǐ jìn yún ní,dú fàn cí háng lù bù mí。
猿狖窥斋林叶动,蛟龙闻咒浪花低。yuán yòu kuī zhāi lín yè dòng,jiāo lóng wén zhòu làng huā dī。
如莲半偈心常悟,问菊新诗手自携。rú lián bàn jì xīn cháng wù,wèn jú xīn shī shǒu zì xié。
常说摩围似灵鹫,却将山屐上丹梯。cháng shuō mó wéi shì líng jiù,què jiāng shān jī shàng dān tī。

送景玄师东归

刘禹锡

东林寺里一沙弥,心爱当时才子诗。dōng lín sì lǐ yī shā mí,xīn ài dāng shí cái zi shī。
山下偶随流水出,秋来却赴白云期。shān xià ǒu suí liú shuǐ chū,qiū lái què fù bái yún qī。
滩头蹑屐挑沙菜,路上停舟读古碑。tān tóu niè jī tiāo shā cài,lù shàng tíng zhōu dú gǔ bēi。
想到旧房抛锡杖,小松应有过檐枝。xiǎng dào jiù fáng pāo xī zhàng,xiǎo sōng yīng yǒu guò yán zhī。

汉寿城春望

刘禹锡

汉寿城边野草春,荒祠古墓对荆榛。hàn shòu chéng biān yě cǎo chūn,huāng cí gǔ mù duì jīng zhēn。
田中牧竖烧刍狗,陌上行人看石麟。tián zhōng mù shù shāo chú gǒu,mò shàng xíng rén kàn shí lín。
华表半空经霹雳,碑文才见满埃尘。huá biǎo bàn kōng jīng pī lì,bēi wén cái jiàn mǎn āi chén。
不知何日东瀛变,此地还成要路津。bù zhī hé rì dōng yíng biàn,cǐ dì hái chéng yào lù jīn。

荆门道怀古

刘禹锡

南国山川旧帝畿,宋台梁馆尚依稀。nán guó shān chuān jiù dì jī,sòng tái liáng guǎn shàng yī xī。
马嘶古道行人歇,麦秀空城野雉飞。mǎ sī gǔ dào xíng rén xiē,mài xiù kōng chéng yě zhì fēi。
风吹落叶填宫井,火入荒陵化宝衣。fēng chuī luò yè tián gōng jǐng,huǒ rù huāng líng huà bǎo yī。
徒使词臣庾开府,咸阳终日苦思归。tú shǐ cí chén yǔ kāi fǔ,xián yáng zhōng rì kǔ sī guī。

朗州窦员外见示与澧州元郎中郡斋赠答长句二篇因以继和

刘禹锡

鸳鹭差池出建章,彩旗朱户蔚相望。yuān lù chà chí chū jiàn zhāng,cǎi qí zhū hù wèi xiāng wàng。
新恩共理犬牙地,昨日同含鸡舌香。xīn ēn gòng lǐ quǎn yá dì,zuó rì tóng hán jī shé xiāng。
白芷江边分驿路,山桃蹊外接甘棠。bái zhǐ jiāng biān fēn yì lù,shān táo qī wài jiē gān táng。
应怜一罢金闺籍,枉渚逢春十度伤。yīng lián yī bà jīn guī jí,wǎng zhǔ féng chūn shí dù shāng。

早春对雪奉寄澧州元郎中

刘禹锡

新赐鱼书墨未干,贤人暂出远人安。xīn cì yú shū mò wèi gàn,xián rén zàn chū yuǎn rén ān。
朝驱旌旆行时令,夜见星辰忆旧官。cháo qū jīng pèi xíng shí lìng,yè jiàn xīng chén yì jiù guān。
梅蕊覆阶铃阁暖,雪峰当户戟枝寒。méi ruǐ fù jiē líng gé nuǎn,xuě fēng dāng hù jǐ zhī hán。
宁知楚客思公子,北望长吟澧有兰。níng zhī chǔ kè sī gōng zi,běi wàng zhǎng yín lǐ yǒu lán。

窦朗州见示与澧州元郎中早秋赠答

刘禹锡

邻境诸侯同舍郎,芷江兰浦恨无梁。lín jìng zhū hóu tóng shě láng,zhǐ jiāng lán pǔ hèn wú liáng。
秋风门外旌旗动,晓露庭中橘柚香。qiū fēng mén wài jīng qí dòng,xiǎo lù tíng zhōng jú yòu xiāng。
玉簟微凉宜白昼,金笳入暮应清商。yù diàn wēi liáng yí bái zhòu,jīn jiā rù mù yīng qīng shāng。
骚人昨夜闻鶗鴂,不叹流年惜众芳。sāo rén zuó yè wén tí jué,bù tàn liú nián xī zhòng fāng。

松滋渡

刘禹锡

渡头轻雨洒寒梅,云际溶溶雪水来。dù tóu qīng yǔ sǎ hán méi,yún jì róng róng xuě shuǐ lái。
梦渚草长迷楚望,夷陵土黑有秦灰。mèng zhǔ cǎo zhǎng mí chǔ wàng,yí líng tǔ hēi yǒu qín huī。
巴人泪应猿声落,蜀客船从鸟道回。bā rén lèi yīng yuán shēng luò,shǔ kè chuán cóng niǎo dào huí。
十二碧峰何处所,永安宫外是荒台。shí èr bì fēng hé chù suǒ,yǒng ān gōng wài shì huāng tái。

衢州徐员外使君遗以缟纻兼竹书箱因成一篇用答佳贶

刘禹锡

烂柯山下旧仙郎,列宿来添婺女光。làn kē shān xià jiù xiān láng,liè sù lái tiān wù nǚ guāng。
远放歌声分白纻,知传家学与青箱。yuǎn fàng gē shēng fēn bái zhù,zhī chuán jiā xué yǔ qīng xiāng。
水朝沧海何时去,兰在幽林亦自芳。shuǐ cháo cāng hǎi hé shí qù,lán zài yōu lín yì zì fāng。
闻说天台有遗爱,人将琪树比甘棠。wén shuō tiān tái yǒu yí ài,rén jiāng qí shù bǐ gān táng。

唐秀才赠端州紫石砚以诗答之

刘禹锡

端州石砚人间重,赠我因知正草玄。duān zhōu shí yàn rén jiān zhòng,zèng wǒ yīn zhī zhèng cǎo xuán。
阙里庙堂空旧物,开方灶下岂天然。quē lǐ miào táng kōng jiù wù,kāi fāng zào xià qǐ tiān rán。
玉蜍吐水霞光静,彩翰摇风绛锦鲜。yù chú tǔ shuǐ xiá guāng jìng,cǎi hàn yáo fēng jiàng jǐn xiān。
此日佣工记名姓,因君数到墨池前。cǐ rì yōng gōng jì míng xìng,yīn jūn shù dào mò chí qián。

览董评事思归之什因以诗赠

刘禹锡

几年油幕佐征东,却泛沧浪狎钓童。jǐ nián yóu mù zuǒ zhēng dōng,què fàn cāng làng xiá diào tóng。
欹枕醉眠成戏蝶,抱琴闲望送归鸿。yī zhěn zuì mián chéng xì dié,bào qín xián wàng sòng guī hóng。
文儒自袭胶西相,倚伏能齐塞上翁。wén rú zì xí jiāo xī xiāng,yǐ fú néng qí sāi shàng wēng。
更说扁舟动乡思,青菰已熟奈秋风。gèng shuō biǎn zhōu dòng xiāng sī,qīng gū yǐ shú nài qiū fēng。

谢寺双桧

刘禹锡

双桧苍然古貌奇,含烟吐雾郁参差。shuāng guì cāng rán gǔ mào qí,hán yān tǔ wù yù cān chà。
晚依禅客当金殿,初对将军映画旗。wǎn yī chán kè dāng jīn diàn,chū duì jiāng jūn yìng huà qí。
龙象界中成宝盖,鸳鸯瓦上出高枝。lóng xiàng jiè zhōng chéng bǎo gài,yuān yāng wǎ shàng chū gāo zhī。
长明灯是前朝焰,曾照青青年少时。zhǎng míng dēng shì qián cháo yàn,céng zhào qīng qīng nián shǎo shí。

寄杨

刘禹锡

风猎红旗入寿春,满城歌舞向朱轮。fēng liè hóng qí rù shòu chūn,mǎn chéng gē wǔ xiàng zhū lún。
八公山下清淮水,千骑尘中白面人。bā gōng shān xià qīng huái shuǐ,qiān qí chén zhōng bái miàn rén。
桂岭雨馀多鹤迹,茗园晴望似龙鳞。guì lǐng yǔ yú duō hè jì,míng yuán qíng wàng shì lóng lín。
圣朝方用敢言者,次第应须旧谏臣。shèng cháo fāng yòng gǎn yán zhě,cì dì yīng xū jiù jiàn chén。

洛中寺北楼见贺监草书题诗

刘禹锡

高楼贺监昔曾登,壁上笔踪龙虎腾。gāo lóu hè jiān xī céng dēng,bì shàng bǐ zōng lóng hǔ téng。
中国书流尚皇象,北朝文士重徐陵。zhōng guó shū liú shàng huáng xiàng,běi cháo wén shì zhòng xú líng。
偶因独见空惊目,恨不同时便伏膺。ǒu yīn dú jiàn kōng jīng mù,hèn bù tóng shí biàn fú yīng。
唯恐尘埃转磨灭,再三珍重嘱山僧。wéi kǒng chén āi zhuǎn mó miè,zài sān zhēn zhòng zhǔ shān sēng。