古诗词

和董庶中古散调词赠尹果毅

刘禹锡

昔听东武吟,壮年心已悲。xī tīng dōng wǔ yín,zhuàng nián xīn yǐ bēi。
如何今濩落,闻君辛苦辞。rú hé jīn huò luò,wén jūn xīn kǔ cí。
言有穷巷士,弱龄颇尚奇。yán yǒu qióng xiàng shì,ruò líng pǒ shàng qí。
读得玄女符,生当事边时。dú dé xuán nǚ fú,shēng dāng shì biān shí。
借名游侠窟,结客幽并儿。jiè míng yóu xiá kū,jié kè yōu bìng ér。
往来长楸间,能带双鞬驰。wǎng lái zhǎng qiū jiān,néng dài shuāng jiān chí。
崩腾天宝末,尘暗燕南垂。bēng téng tiān bǎo mò,chén àn yàn nán chuí。
爟火入咸阳,诏徵神武师。guàn huǒ rù xián yáng,zhào zhēng shén wǔ shī。
是时占军幕,插羽扬金羁。shì shí zhàn jūn mù,chā yǔ yáng jīn jī。
万夫列辕门,观射中戟支。wàn fū liè yuán mén,guān shè zhōng jǐ zhī。
誓当雪国雠,亲爱从此辞。shì dāng xuě guó chóu,qīn ài cóng cǐ cí。
中宵倚长剑,起视蚩尤旗。zhōng xiāo yǐ zhǎng jiàn,qǐ shì chī yóu qí。
介马晨萧萧,阵云竟天涯。jiè mǎ chén xiāo xiāo,zhèn yún jìng tiān yá。
阴风猎白草,旗槊光参差。yīn fēng liè bái cǎo,qí shuò guāng cān chà。
勇气贯中肠,视身忽如遗。yǒng qì guàn zhōng cháng,shì shēn hū rú yí。
生擒白马将,虏骑不敢追。shēng qín bái mǎ jiāng,lǔ qí bù gǎn zhuī。
贵臣上战功,名姓随意移。guì chén shàng zhàn gōng,míng xìng suí yì yí。
终岁肌骨苦,他人印累累。zhōng suì jī gǔ kǔ,tā rén yìn lèi lèi。
谒者既清宫,诸侯各罢戏。yè zhě jì qīng gōng,zhū hóu gè bà xì。
上将赐甲第,门戟不可窥。shàng jiāng cì jiǎ dì,mén jǐ bù kě kuī。
眦血下沾襟,天高问无期。zì xuè xià zhān jīn,tiān gāo wèn wú qī。
却寻故乡路,孤影空相随。què xún gù xiāng lù,gū yǐng kōng xiāng suí。
行逢里中旧,扑遬昔所嗤。xíng féng lǐ zhōng jiù,pū sù xī suǒ chī。
一言合侯王,腰佩黄金龟。yī yán hé hóu wáng,yāo pèi huáng jīn guī。
问我何自苦,可怜真数奇。wèn wǒ hé zì kǔ,kě lián zhēn shù qí。
迟回顾徒御,得色悬双眉。chí huí gù tú yù,dé sè xuán shuāng méi。
翻然悟世途,抚己昧所宜。fān rán wù shì tú,fǔ jǐ mèi suǒ yí。
田园已芜没,流浪江海湄。tián yuán yǐ wú méi,liú làng jiāng hǎi méi。
鸷禽毛翮摧,不见翔云姿。zhì qín máo hé cuī,bù jiàn xiáng yún zī。
衰容蔽逸气,孑孑无人知。shuāi róng bì yì qì,jié jié wú rén zhī。
寂寞草玄徒,长吟下书帷。jì mò cǎo xuán tú,zhǎng yín xià shū wéi。
为君发哀韵,若扣瑶林枝。wèi jūn fā āi yùn,ruò kòu yáo lín zhī。
有客识其真,潺湲涕交颐。yǒu kè shí qí zhēn,chán yuán tì jiāo yí。
饮尔一杯酒,陶然足自怡。yǐn ěr yī bēi jiǔ,táo rán zú zì yí。
刘禹锡

刘禹锡

刘禹锡(772-842),字梦得,汉族,中国唐朝彭城(今徐州)人,祖籍洛阳,唐朝文学家,哲学家,自称是汉中山靖王后裔,曾任监察御史,是王叔文政治改革集团的一员。唐代中晚期著名诗人,有“诗豪”之称。他的家庭是一个世代以儒学相传的书香门第。政治上主张革新,是王叔文派政治革新活动的中心人物之一。后来永贞革新失败被贬为朗州司马(今湖南常德)。据湖南常德历史学家、收藏家周新国先生考证刘禹锡被贬为朗州司马其间写了著名的“汉寿城春望”。 刘禹锡的作品>>

猜您喜欢

秋斋独坐寄乐天兼呈吴方之大夫

刘禹锡

空斋寂寂不生尘,药物方书绕病身。kōng zhāi jì jì bù shēng chén,yào wù fāng shū rào bìng shēn。
纤草数茎胜静地,幽禽忽至似佳宾。xiān cǎo shù jīng shèng jìng dì,yōu qín hū zhì shì jiā bīn。
世间忧喜虽无定,释氏销磨尽有因。shì jiān yōu xǐ suī wú dìng,shì shì xiāo mó jǐn yǒu yīn。
同向洛阳闲度日,莫教风景属他人。tóng xiàng luò yáng xián dù rì,mò jiào fēng jǐng shǔ tā rén。

和乐天斋戒月满夜对道场偶怀咏

刘禹锡

常修清净去繁华,人识王城长者家。cháng xiū qīng jìng qù fán huá,rén shí wáng chéng zhǎng zhě jiā。
案上香烟铺贝叶,佛前灯焰透莲花。àn shàng xiāng yān pù bèi yè,fú qián dēng yàn tòu lián huā。
持斋已满招闲客,理曲先闻命小娃。chí zhāi yǐ mǎn zhāo xián kè,lǐ qū xiān wén mìng xiǎo wá。
明日若过方丈室,还应问为法来邪。míng rì ruò guò fāng zhàng shì,hái yīng wèn wèi fǎ lái xié。

吴方之见示独酌小醉首篇乐天续有酬答皆含戏谑极至风流两篇之中并蒙见属辄呈滥吹益美来章

刘禹锡

闲门共寂任张罗,静室同虚养太和。xián mén gòng jì rèn zhāng luó,jìng shì tóng xū yǎng tài hé。
尘世欢娱开意少,醉乡风景独游多。chén shì huān yú kāi yì shǎo,zuì xiāng fēng jǐng dú yóu duō。
散金疏傅寻常乐,枕曲刘生取次歌。sàn jīn shū fù xún cháng lè,zhěn qū liú shēng qǔ cì gē。
计会雪中争挈榼,鹿裘鹤氅递相过。jì huì xuě zhōng zhēng qiè kē,lù qiú hè chǎng dì xiāng guò。

酬乐天斋满日裴令公置宴席上戏赠

刘禹锡

一月道场斋戒满,今朝华幄管弦迎。yī yuè dào chǎng zhāi jiè mǎn,jīn cháo huá wò guǎn xián yíng。
衔杯本自多狂态,事佛无妨有佞名。xián bēi běn zì duō kuáng tài,shì fú wú fáng yǒu nìng míng。
酒力半酣愁已散,文锋未钝老犹争。jiǔ lì bàn hān chóu yǐ sàn,wén fēng wèi dùn lǎo yóu zhēng。
平阳不独容宾醉,听取喧呼吏舍声。píng yáng bù dú róng bīn zuì,tīng qǔ xuān hū lì shě shēng。

酬乐天偶题酒瓮见寄

刘禹锡

从君勇断抛名后,世路荣枯见几回。cóng jūn yǒng duàn pāo míng hòu,shì lù róng kū jiàn jǐ huí。
门外红尘人自走,瓮头清酒我初开。mén wài hóng chén rén zì zǒu,wèng tóu qīng jiǔ wǒ chū kāi。
三冬学任胸中有,万户侯须骨上来。sān dōng xué rèn xiōng zhōng yǒu,wàn hù hóu xū gǔ shàng lái。
何幸相招同醉处,洛阳城里好池台。hé xìng xiāng zhāo tóng zuì chù,luò yáng chéng lǐ hǎo chí tái。

酬乐天请裴令公开春加宴

刘禹锡

高名大位能兼有,恣意遨游是特恩。gāo míng dà wèi néng jiān yǒu,zì yì áo yóu shì tè ēn。
二室烟霞成步障,三川风物是家园。èr shì yān xiá chéng bù zhàng,sān chuān fēng wù shì jiā yuán。
晨窥苑树韶光动,晚度河桥春思繁。chén kuī yuàn shù sháo guāng dòng,wǎn dù hé qiáo chūn sī fán。
弦管常调客常满,但逢花处即开樽。xián guǎn cháng diào kè cháng mǎn,dàn féng huā chù jí kāi zūn。

乐天示过敦诗旧宅有感一篇吟之泫然追想昔事因成继和以寄苦怀

刘禹锡

凄凉同到故人居,门枕寒流古木疏。qī liáng tóng dào gù rén jū,mén zhěn hán liú gǔ mù shū。
向秀心中嗟栋宇,萧何身后散图书。xiàng xiù xīn zhōng jiē dòng yǔ,xiāo hé shēn hòu sàn tú shū。
本营归计非无意,唯算生涯尚有馀。běn yíng guī jì fēi wú yì,wéi suàn shēng yá shàng yǒu yú。
忽忆前言更惆怅,丁宁相约速悬车。hū yì qián yán gèng chóu chàng,dīng níng xiāng yuē sù xuán chē。

寄和东川杨尚书慕巢兼寄西川继之二公近从弟兄情分偏睦早忝游旧因成是诗

刘禹锡

太华莲峰降岳灵,两川棠树接郊坰。tài huá lián fēng jiàng yuè líng,liǎng chuān táng shù jiē jiāo jiōng。
政同兄弟人人乐,曲奏埙篪处处听。zhèng tóng xiōng dì rén rén lè,qū zòu xūn chí chù chù tīng。
杨叶百穿荣会府,芝泥五色耀天庭。yáng yè bǎi chuān róng huì fǔ,zhī ní wǔ sè yào tiān tíng。
各抛笔砚夸旄钺,莫遣文星让将星。gè pāo bǐ yàn kuā máo yuè,mò qiǎn wén xīng ràng jiāng xīng。

和乐天洛下雪中宴集寄汴州李尚书

刘禹锡

洛城无事足杯盘,风雪相和岁欲兰。luò chéng wú shì zú bēi pán,fēng xuě xiāng hé suì yù lán。
树上因依见寒鸟,坐中收拾尽闲官。shù shàng yīn yī jiàn hán niǎo,zuò zhōng shōu shí jǐn xián guān。
笙歌要请频何爽,笑语忘机拙更欢。shēng gē yào qǐng pín hé shuǎng,xiào yǔ wàng jī zhuō gèng huān。
遥想兔园今日会,琼林满眼映旗竿。yáo xiǎng tù yuán jīn rì huì,qióng lín mǎn yǎn yìng qí gān。

和牛相公游南庄醉后寓言戏赠乐天兼见示

刘禹锡

城外园林初夏天,就中野趣在西偏。chéng wài yuán lín chū xià tiān,jiù zhōng yě qù zài xī piān。
蔷薇乱发多临水,鸂鶒双游不避船。qiáng wēi luàn fā duō lín shuǐ,xī chì shuāng yóu bù bì chuán。
水底远山云似雪,桥边平岸草如烟。shuǐ dǐ yuǎn shān yún shì xuě,qiáo biān píng àn cǎo rú yān。
白家唯有杯觞兴,欲把头盘打少年。bái jiā wéi yǒu bēi shāng xīng,yù bǎ tóu pán dǎ shǎo nián。

乐天以愚相访沽酒致欢因成七言聊以奉答

刘禹锡

少年曾醉酒旗下,同辈黄衣颔亦黄。shǎo nián céng zuì jiǔ qí xià,tóng bèi huáng yī hàn yì huáng。
蹴踏青云寻入仕,萧条白发且飞觞。cù tà qīng yún xún rù shì,xiāo tiáo bái fā qiě fēi shāng。
令徵古事欢生雅,客唤闲人兴任狂。lìng zhēng gǔ shì huān shēng yǎ,kè huàn xián rén xīng rèn kuáng。
犹胜独居荒草院,蝉声听尽到寒螀。yóu shèng dú jū huāng cǎo yuàn,chán shēng tīng jǐn dào hán jiāng。

和思黯忆南庄见示

刘禹锡

丞相新家伊水头,智囊心匠日增修。chéng xiāng xīn jiā yī shuǐ tóu,zhì náng xīn jiàng rì zēng xiū。
化成池沼无痕迹,奔走清波不自由。huà chéng chí zhǎo wú hén jì,bēn zǒu qīng bō bù zì yóu。
台上看山徐举酒,潭中见月慢回舟。tái shàng kàn shān xú jǔ jiǔ,tán zhōng jiàn yuè màn huí zhōu。
从来天下推尤物,合属人间第一流。cóng lái tiān xià tuī yóu wù,hé shǔ rén jiān dì yī liú。

酬思黯见示小饮四韵

刘禹锡

抛却人间第一官,俗情惊怪我方安。pāo què rén jiān dì yī guān,sú qíng jīng guài wǒ fāng ān。
兵府相印无心恋,洛水嵩云恣意看。bīng fǔ xiāng yìn wú xīn liàn,luò shuǐ sōng yún zì yì kàn。
三足鼎中知味久,百寻竿上掷身难。sān zú dǐng zhōng zhī wèi jiǔ,bǎi xún gān shàng zhì shēn nán。
追呼故旧连宵饮,直到天明兴未阑。zhuī hū gù jiù lián xiāo yǐn,zhí dào tiān míng xīng wèi lán。

和仆射牛相公春日闲坐见怀

刘禹锡

官曹崇重难频入,第宅清闲且独行。guān cáo chóng zhòng nán pín rù,dì zhái qīng xián qiě dú xíng。
阶蚁相逢如偶语,园蜂速去恐违程。jiē yǐ xiāng féng rú ǒu yǔ,yuán fēng sù qù kǒng wéi chéng。
人于红药惟看色,莺到垂杨不惜声。rén yú hóng yào wéi kàn sè,yīng dào chuí yáng bù xī shēng。
东洛池台怨抛掷,移文非久会应成。dōng luò chí tái yuàn pāo zhì,yí wén fēi jiǔ huì yīng chéng。

酬元九侍御赠璧竹鞭长句

刘禹锡

碧玉孤根生在林,美人相赠比双金。bì yù gū gēn shēng zài lín,měi rén xiāng zèng bǐ shuāng jīn。
初开郢客缄封后,想见巴山冰雪深。chū kāi yǐng kè jiān fēng hòu,xiǎng jiàn bā shān bīng xuě shēn。
多节本怀端直性,露青犹有岁寒心。duō jié běn huái duān zhí xìng,lù qīng yóu yǒu suì hán xīn。
何时策马同归去,关树扶疏敲镫吟。hé shí cè mǎ tóng guī qù,guān shù fú shū qiāo dèng yín。