古诗词

和董庶中古散调词赠尹果毅

刘禹锡

昔听东武吟,壮年心已悲。xī tīng dōng wǔ yín,zhuàng nián xīn yǐ bēi。
如何今濩落,闻君辛苦辞。rú hé jīn huò luò,wén jūn xīn kǔ cí。
言有穷巷士,弱龄颇尚奇。yán yǒu qióng xiàng shì,ruò líng pǒ shàng qí。
读得玄女符,生当事边时。dú dé xuán nǚ fú,shēng dāng shì biān shí。
借名游侠窟,结客幽并儿。jiè míng yóu xiá kū,jié kè yōu bìng ér。
往来长楸间,能带双鞬驰。wǎng lái zhǎng qiū jiān,néng dài shuāng jiān chí。
崩腾天宝末,尘暗燕南垂。bēng téng tiān bǎo mò,chén àn yàn nán chuí。
爟火入咸阳,诏徵神武师。guàn huǒ rù xián yáng,zhào zhēng shén wǔ shī。
是时占军幕,插羽扬金羁。shì shí zhàn jūn mù,chā yǔ yáng jīn jī。
万夫列辕门,观射中戟支。wàn fū liè yuán mén,guān shè zhōng jǐ zhī。
誓当雪国雠,亲爱从此辞。shì dāng xuě guó chóu,qīn ài cóng cǐ cí。
中宵倚长剑,起视蚩尤旗。zhōng xiāo yǐ zhǎng jiàn,qǐ shì chī yóu qí。
介马晨萧萧,阵云竟天涯。jiè mǎ chén xiāo xiāo,zhèn yún jìng tiān yá。
阴风猎白草,旗槊光参差。yīn fēng liè bái cǎo,qí shuò guāng cān chà。
勇气贯中肠,视身忽如遗。yǒng qì guàn zhōng cháng,shì shēn hū rú yí。
生擒白马将,虏骑不敢追。shēng qín bái mǎ jiāng,lǔ qí bù gǎn zhuī。
贵臣上战功,名姓随意移。guì chén shàng zhàn gōng,míng xìng suí yì yí。
终岁肌骨苦,他人印累累。zhōng suì jī gǔ kǔ,tā rén yìn lèi lèi。
谒者既清宫,诸侯各罢戏。yè zhě jì qīng gōng,zhū hóu gè bà xì。
上将赐甲第,门戟不可窥。shàng jiāng cì jiǎ dì,mén jǐ bù kě kuī。
眦血下沾襟,天高问无期。zì xuè xià zhān jīn,tiān gāo wèn wú qī。
却寻故乡路,孤影空相随。què xún gù xiāng lù,gū yǐng kōng xiāng suí。
行逢里中旧,扑遬昔所嗤。xíng féng lǐ zhōng jiù,pū sù xī suǒ chī。
一言合侯王,腰佩黄金龟。yī yán hé hóu wáng,yāo pèi huáng jīn guī。
问我何自苦,可怜真数奇。wèn wǒ hé zì kǔ,kě lián zhēn shù qí。
迟回顾徒御,得色悬双眉。chí huí gù tú yù,dé sè xuán shuāng méi。
翻然悟世途,抚己昧所宜。fān rán wù shì tú,fǔ jǐ mèi suǒ yí。
田园已芜没,流浪江海湄。tián yuán yǐ wú méi,liú làng jiāng hǎi méi。
鸷禽毛翮摧,不见翔云姿。zhì qín máo hé cuī,bù jiàn xiáng yún zī。
衰容蔽逸气,孑孑无人知。shuāi róng bì yì qì,jié jié wú rén zhī。
寂寞草玄徒,长吟下书帷。jì mò cǎo xuán tú,zhǎng yín xià shū wéi。
为君发哀韵,若扣瑶林枝。wèi jūn fā āi yùn,ruò kòu yáo lín zhī。
有客识其真,潺湲涕交颐。yǒu kè shí qí zhēn,chán yuán tì jiāo yí。
饮尔一杯酒,陶然足自怡。yǐn ěr yī bēi jiǔ,táo rán zú zì yí。
刘禹锡

刘禹锡

刘禹锡(772-842),字梦得,汉族,中国唐朝彭城(今徐州)人,祖籍洛阳,唐朝文学家,哲学家,自称是汉中山靖王后裔,曾任监察御史,是王叔文政治改革集团的一员。唐代中晚期著名诗人,有“诗豪”之称。他的家庭是一个世代以儒学相传的书香门第。政治上主张革新,是王叔文派政治革新活动的中心人物之一。后来永贞革新失败被贬为朗州司马(今湖南常德)。据湖南常德历史学家、收藏家周新国先生考证刘禹锡被贬为朗州司马其间写了著名的“汉寿城春望”。 刘禹锡的作品>>

猜您喜欢

三阁辞四首

刘禹锡

三人出眢井,一身登槛车。sān rén chū yuān jǐng,yī shēn dēng kǎn chē。
朱门漫临水,不可见鲈鱼。zhū mén màn lín shuǐ,bù kě jiàn lú yú。

浑侍中宅牡丹

刘禹锡

径尺千馀朵,人间有此花。jìng chǐ qiān yú duǒ,rén jiān yǒu cǐ huā。
今朝见颜色,更不向诸家。jīn cháo jiàn yán sè,gèng bù xiàng zhū jiā。

咏红柿子

刘禹锡

晓连星影出,晚带日光悬。xiǎo lián xīng yǐng chū,wǎn dài rì guāng xuán。
本因遗采掇,翻自保天年。běn yīn yí cǎi duō,fān zì bǎo tiān nián。

吕八见寄郡内书怀因而戏和

刘禹锡

文苑振金声,循良冠百城。wén yuàn zhèn jīn shēng,xún liáng guān bǎi chéng。
不知今史氏,何处列君名。bù zhī jīn shǐ shì,hé chù liè jūn míng。

柳花词三首

刘禹锡

开从绿条上,散逐香风远。kāi cóng lǜ tiáo shàng,sàn zhú xiāng fēng yuǎn。
故取花落时,悠扬占春晚。gù qǔ huā luò shí,yōu yáng zhàn chūn wǎn。

柳花词三首

刘禹锡

轻飞不假风,轻落不委地。qīng fēi bù jiǎ fēng,qīng luò bù wěi dì。
撩乱舞晴空,发人无限思。liāo luàn wǔ qíng kōng,fā rén wú xiàn sī。

柳花词三首

刘禹锡

晴天暗暗雪,来送青春暮。qíng tiān àn àn xuě,lái sòng qīng chūn mù。
无意似多情,千家万家去。wú yì shì duō qíng,qiān jiā wàn jiā qù。

路傍曲

刘禹锡

南山宿雨晴,春入凤凰城。nán shān sù yǔ qíng,chūn rù fèng huáng chéng。
处处闻弦管,无非送酒声。chù chù wén xián guǎn,wú fēi sòng jiǔ shēng。

君山怀古

刘禹锡

属车八十一,此地阻长风。shǔ chē bā shí yī,cǐ dì zǔ zhǎng fēng。
千载威灵尽,赭山寒水中。qiān zài wēi líng jǐn,zhě shān hán shuǐ zhōng。

庭竹

刘禹锡

露涤铅粉节,风摇青玉枝。lù dí qiān fěn jié,fēng yáo qīng yù zhī。
依依似君子,无地不相宜。yī yī shì jūn zi,wú dì bù xiāng yí。

唐郎中宅与诸公同饮酒看牡丹

刘禹锡

今日花前饮,甘心醉数杯。jīn rì huā qián yǐn,gān xīn zuì shù bēi。
但愁花有语,不为老人开。dàn chóu huā yǒu yǔ,bù wèi lǎo rén kāi。

题寿安甘棠馆二首

刘禹锡

公馆似仙家,池清竹径斜。gōng guǎn shì xiān jiā,chí qīng zhú jìng xié。
山禽忽惊起,冲落半岩花。shān qín hū jīng qǐ,chōng luò bàn yán huā。

题寿安甘棠馆二首

刘禹锡

门前洛阳道,门里桃花路。mén qián luò yáng dào,mén lǐ táo huā lù。
尘土与烟霞,其间十馀步。chén tǔ yǔ yān xiá,qí jiān shí yú bù。

古词二首

刘禹锡

轩后初冠冕,前旒为蔽明。xuān hòu chū guān miǎn,qián liú wèi bì míng。
安知从复道,然后见人情。ān zhī cóng fù dào,rán hòu jiàn rén qíng。

古词二首

刘禹锡

簿领乃俗士,清谈信古风。bù lǐng nǎi sú shì,qīng tán xìn gǔ fēng。
吾观苏令绰,朱墨一何工。wú guān sū lìng chuò,zhū mò yī hé gōng。