古诗词

鹤叹二首

刘禹锡

丹顶宜承日,霜翎不染泥。dān dǐng yí chéng rì,shuāng líng bù rǎn ní。
爱池能久立,看月未成栖。ài chí néng jiǔ lì,kàn yuè wèi chéng qī。
一院春草长,三山归路迷。yī yuàn chūn cǎo zhǎng,sān shān guī lù mí。
主人朝谒早,贪养汝南鸡。zhǔ rén cháo yè zǎo,tān yǎng rǔ nán jī。
刘禹锡

刘禹锡

刘禹锡(772-842),字梦得,汉族,中国唐朝彭城(今徐州)人,祖籍洛阳,唐朝文学家,哲学家,自称是汉中山靖王后裔,曾任监察御史,是王叔文政治改革集团的一员。唐代中晚期著名诗人,有“诗豪”之称。他的家庭是一个世代以儒学相传的书香门第。政治上主张革新,是王叔文派政治革新活动的中心人物之一。后来永贞革新失败被贬为朗州司马(今湖南常德)。据湖南常德历史学家、收藏家周新国先生考证刘禹锡被贬为朗州司马其间写了著名的“汉寿城春望”。 刘禹锡的作品>>

猜您喜欢

阙下待传点呈诸同舍

刘禹锡

禁漏晨钟声欲绝,旌旗组绶影相交。jìn lòu chén zhōng shēng yù jué,jīng qí zǔ shòu yǐng xiāng jiāo。
殿含佳气当龙首,阁倚晴天见凤巢。diàn hán jiā qì dāng lóng shǒu,gé yǐ qíng tiān jiàn fèng cháo。
山色葱笼丹槛外,霞光泛滟翠松梢。shān sè cōng lóng dān kǎn wài,xiá guāng fàn yàn cuì sōng shāo。
多惭再入金门籍,不敢为文学解嘲。duō cán zài rù jīn mén jí,bù gǎn wèi wén xué jiě cháo。

和乐天以镜换酒

刘禹锡

把取菱花百鍊镜,换他竹叶十旬杯。bǎ qǔ líng huā bǎi liàn jìng,huàn tā zhú yè shí xún bēi。
颦眉厌老终难去,蘸甲须欢便到来。pín méi yàn lǎo zhōng nán qù,zhàn jiǎ xū huān biàn dào lái。
妍丑太分迷忌讳,松乔俱傲绝嫌猜。yán chǒu tài fēn mí jì huì,sōng qiáo jù ào jué xián cāi。
校量功力相千万,好去从空白玉台。xiào liàng gōng lì xiāng qiān wàn,hǎo qù cóng kōng bái yù tái。

同乐天送河南冯尹学士

刘禹锡

可怜五马风流地,暂辍金貂侍从才。kě lián wǔ mǎ fēng liú dì,zàn chuò jīn diāo shì cóng cái。
阁上掩书刘向去,门前修刺孔融来。gé shàng yǎn shū liú xiàng qù,mén qián xiū cì kǒng róng lái。
崤陵路静寒无雨,洛水桥长昼起雷。xiáo líng lù jìng hán wú yǔ,luò shuǐ qiáo zhǎng zhòu qǐ léi。
共羡府中棠棣好,先于城外百花开。gòng xiàn fǔ zhōng táng dì hǎo,xiān yú chéng wài bǎi huā kāi。

同白二十二赠王山人

刘禹锡

爱名之世忘名客,多事之时无事身。ài míng zhī shì wàng míng kè,duō shì zhī shí wú shì shēn。
古老相传见来久,岁年虽变貌常新。gǔ lǎo xiāng chuán jiàn lái jiǔ,suì nián suī biàn mào cháng xīn。
飞章上达三清路,受箓平交五岳神。fēi zhāng shàng dá sān qīng lù,shòu lù píng jiāo wǔ yuè shén。
笑听鼕鼕朝暮鼓,只能催得市朝人。xiào tīng dōng dōng cháo mù gǔ,zhǐ néng cuī dé shì cháo rén。

题集贤阁

刘禹锡

凤池西畔图书府,玉树玲珑景气闲。fèng chí xī pàn tú shū fǔ,yù shù líng lóng jǐng qì xián。
长听馀风送天乐,时登高阁望人寰。zhǎng tīng yú fēng sòng tiān lè,shí dēng gāo gé wàng rén huán。
青山云绕栏干外,紫殿香来步武间。qīng shān yún rào lán gàn wài,zǐ diàn xiāng lái bù wǔ jiān。
曾是先贤翔集地,每看壁记一惭颜。céng shì xiān xián xiáng jí dì,měi kàn bì jì yī cán yán。

和令狐相公初归京国赋诗言怀

刘禹锡

凌云羽翮掞天才,扬历中枢与外台。líng yún yǔ hé shàn tiān cái,yáng lì zhōng shū yǔ wài tái。
相印昔辞东阁去,将星还拱北辰来。xiāng yìn xī cí dōng gé qù,jiāng xīng hái gǒng běi chén lái。
殿庭捧日彯缨入,阁道看山曳履回。diàn tíng pěng rì piāo yīng rù,gé dào kàn shān yè lǚ huí。
口不言功心自适,吟诗酿酒待花开。kǒu bù yán gōng xīn zì shì,yín shī niàng jiǔ dài huā kāi。

和乐天南园试小乐

刘禹锡

闲步南园烟雨晴,遥闻丝竹出墙声。xián bù nán yuán yān yǔ qíng,yáo wén sī zhú chū qiáng shēng。
欲抛丹笔三川去,先教清商一部成。yù pāo dān bǐ sān chuān qù,xiān jiào qīng shāng yī bù chéng。
花木手栽偏有兴,歌词自作别生情。huā mù shǒu zāi piān yǒu xīng,gē cí zì zuò bié shēng qíng。
多才遇景皆能咏,当日人传满凤城。duō cái yù jǐng jiē néng yǒng,dāng rì rén chuán mǎn fèng chéng。

答乐天戏赠

刘禹锡

才子声名白侍郎,风流虽老尚难当。cái zi shēng míng bái shì láng,fēng liú suī lǎo shàng nán dāng。
诗情逸似陶彭泽,斋日多如周太常。shī qíng yì shì táo péng zé,zhāi rì duō rú zhōu tài cháng。
矻矻将心求净法,时时偷眼看春光。kū kū jiāng xīn qiú jìng fǎ,shí shí tōu yǎn kàn chūn guāng。
知君技痒思欢宴,欲倩天魔破道场。zhī jūn jì yǎng sī huān yàn,yù qiàn tiān mó pò dào chǎng。

同乐天送令狐相公赴东都留守

刘禹锡

尚书剑履出明光,居守旌旗赴洛阳。shàng shū jiàn lǚ chū míng guāng,jū shǒu jīng qí fù luò yáng。
世上功名兼将相,人间声价是文章。shì shàng gōng míng jiān jiāng xiāng,rén jiān shēng jià shì wén zhāng。
衙门晓辟分天仗,宾幕初开辟省郎。yá mén xiǎo pì fēn tiān zhàng,bīn mù chū kāi pì shěng láng。
从发坡头向东望,春风处处有甘棠。cóng fā pō tóu xiàng dōng wàng,chūn fēng chù chù yǒu gān táng。

刑部白侍郎谢病长告改宾客分司以诗赠别

刘禹锡

鼎食华轩到眼前,拂衣高谢岂徒然。dǐng shí huá xuān dào yǎn qián,fú yī gāo xiè qǐ tú rán。
九霄路上辞朝客,四皓丛中作少年。jiǔ xiāo lù shàng cí cháo kè,sì hào cóng zhōng zuò shǎo nián。
他日卧龙终得雨,今朝放鹤且冲天。tā rì wò lóng zhōng dé yǔ,jīn cháo fàng hè qiě chōng tiān。
洛阳旧有衡茆在,亦拟抽身伴地仙。luò yáng jiù yǒu héng máo zài,yì nǐ chōu shēn bàn dì xiān。

和留守令狐相公答白宾客

刘禹锡

麦陇和风吹树枝,商山逸客出关时。mài lǒng hé fēng chuī shù zhī,shāng shān yì kè chū guān shí。
身无拘束起长晚,路足交亲行自迟。shēn wú jū shù qǐ zhǎng wǎn,lù zú jiāo qīn xíng zì chí。
官拂象筵终日待,私将鸡黍几人期。guān fú xiàng yán zhōng rì dài,sī jiāng jī shǔ jǐ rén qī。
君来不用飞书报,万户先从纸贵知。jūn lái bù yòng fēi shū bào,wàn hù xiān cóng zhǐ guì zhī。

酬郓州令狐相公官舍言怀见寄兼呈乐天

刘禹锡

词人各在一涯居,声味虽同迹自疏。cí rén gè zài yī yá jū,shēng wèi suī tóng jì zì shū。
佳句传因多好事,尺题稀为不便书。jiā jù chuán yīn duō hǎo shì,chǐ tí xī wèi bù biàn shū。
已通戎略逢黄石,仍占星文耀碧虚。yǐ tōng róng lüè féng huáng shí,réng zhàn xīng wén yào bì xū。
闻说朝天在来岁,霸陵春色待行车。wén shuō cháo tiān zài lái suì,bà líng chūn sè dài xíng chē。

吟白乐天哭崔儿二篇怆然寄赠

刘禹锡

吟君苦调我沾缨,能使无情尽有情。yín jūn kǔ diào wǒ zhān yīng,néng shǐ wú qíng jǐn yǒu qíng。
四望车中心未释,千秋亭下赋初成。sì wàng chē zhōng xīn wèi shì,qiān qiū tíng xià fù chū chéng。
庭梧已有栖雏处,池鹤今无子和声。tíng wú yǐ yǒu qī chú chù,chí hè jīn wú zi hé shēng。
从此期君比琼树,一枝吹折一枝生。cóng cǐ qī jūn bǐ qióng shù,yī zhī chuī zhé yī zhī shēng。

答乐天所寄咏怀且释其枯树之叹

刘禹锡

衙前有乐馔常精,宅内连池酒任倾。yá qián yǒu lè zhuàn cháng jīng,zhái nèi lián chí jiǔ rèn qīng。
自是官高无狎客,不论年长少欢情。zì shì guān gāo wú xiá kè,bù lùn nián zhǎng shǎo huān qíng。
骊龙颔被探珠去,老蚌胚还应月生。lí lóng hàn bèi tàn zhū qù,lǎo bàng pēi hái yīng yuè shēng。
莫羡三春桃与李,桂花成实向秋荣。mò xiàn sān chūn táo yǔ lǐ,guì huā chéng shí xiàng qiū róng。

赴苏州酬别乐天

刘禹锡

吴郡鱼书下紫宸,长安厩吏送朱轮。wú jùn yú shū xià zǐ chén,zhǎng ān jiù lì sòng zhū lún。
二南风化承遗爱,八咏声名蹑后尘。èr nán fēng huà chéng yí ài,bā yǒng shēng míng niè hòu chén。
梁氏夫妻为寄客,陆家兄弟是州民。liáng shì fū qī wèi jì kè,lù jiā xiōng dì shì zhōu mín。
江城春日追游处,共忆东归旧主人。jiāng chéng chūn rì zhuī yóu chù,gòng yì dōng guī jiù zhǔ rén。