古诗词

九日登高

刘禹锡

世路山河险,君门烟雾深。shì lù shān hé xiǎn,jūn mén yān wù shēn。
年年上高处,未省不伤心。nián nián shàng gāo chù,wèi shěng bù shāng xīn。
刘禹锡

刘禹锡

刘禹锡(772-842),字梦得,汉族,中国唐朝彭城(今徐州)人,祖籍洛阳,唐朝文学家,哲学家,自称是汉中山靖王后裔,曾任监察御史,是王叔文政治改革集团的一员。唐代中晚期著名诗人,有“诗豪”之称。他的家庭是一个世代以儒学相传的书香门第。政治上主张革新,是王叔文派政治革新活动的中心人物之一。后来永贞革新失败被贬为朗州司马(今湖南常德)。据湖南常德历史学家、收藏家周新国先生考证刘禹锡被贬为朗州司马其间写了著名的“汉寿城春望”。 刘禹锡的作品>>

猜您喜欢

福先寺雪中酬别乐天

刘禹锡

龙门宾客会龙宫,东去旌旗驻上东。lóng mén bīn kè huì lóng gōng,dōng qù jīng qí zhù shàng dōng。
二八笙歌云幕下,三千世界雪花中。èr bā shēng gē yún mù xià,sān qiān shì jiè xuě huā zhōng。
离堂未暗排红烛,别曲含凄扬晚风。lí táng wèi àn pái hóng zhú,bié qū hán qī yáng wǎn fēng。
才子从今一分散,便将诗咏向吴侬。cái zi cóng jīn yī fēn sàn,biàn jiāng shī yǒng xiàng wú nóng。

和乐天耳顺吟兼寄敦诗

刘禹锡

吟君新什慰蹉跎,屈指同登耳顺科。yín jūn xīn shén wèi cuō tuó,qū zhǐ tóng dēng ěr shùn kē。
邓禹功成三纪事,孔融书就八年多。dèng yǔ gōng chéng sān jì shì,kǒng róng shū jiù bā nián duō。
已经将相谁能尔,抛却丞郎争奈何。yǐ jīng jiāng xiāng shuí néng ěr,pāo què chéng láng zhēng nài hé。
独恨长洲数千里,且随鱼鸟泛烟波。dú hèn zhǎng zhōu shù qiān lǐ,qiě suí yú niǎo fàn yān bō。

和白侍郎送令狐相公镇太原

刘禹锡

十万天兵貂锦衣,晋城风日斗生辉。shí wàn tiān bīng diāo jǐn yī,jìn chéng fēng rì dòu shēng huī。
行台仆射深恩重,从事中郎旧路归。xíng tái pū shè shēn ēn zhòng,cóng shì zhōng láng jiù lù guī。
叠鼓蹙成汾水浪,闪旗惊断塞鸿飞。dié gǔ cù chéng fén shuǐ làng,shǎn qí jīng duàn sāi hóng fēi。
边庭自此无烽火,拥节还来坐紫微。biān tíng zì cǐ wú fēng huǒ,yōng jié hái lái zuò zǐ wēi。

酬乐天见寄

刘禹锡

元君后辈先零落,崔相同年不少留。yuán jūn hòu bèi xiān líng luò,cuī xiāng tóng nián bù shǎo liú。
华屋坐来能几日,夜台归去便千秋。huá wū zuò lái néng jǐ rì,yè tái guī qù biàn qiān qiū。
背时犹自居三品,得老终须卜一丘。bèi shí yóu zì jū sān pǐn,dé lǎo zhōng xū bo yī qiū。
若使吾徒还早达,亦应箫鼓入松楸。ruò shǐ wú tú hái zǎo dá,yì yīng xiāo gǔ rù sōng qiū。

乐天寄重和晚达冬青一篇因成再答

刘禹锡

风云变化饶年少,光景蹉跎属老夫。fēng yún biàn huà ráo nián shǎo,guāng jǐng cuō tuó shǔ lǎo fū。
秋隼得时凌汗漫,寒龟饮气受泥涂。qiū sǔn dé shí líng hàn màn,hán guī yǐn qì shòu ní tú。
东隅有失谁能免,北叟之言岂便无。dōng yú yǒu shī shuí néng miǎn,běi sǒu zhī yán qǐ biàn wú。
振臂犹堪呼一掷,争知掌下不成卢。zhèn bì yóu kān hū yī zhì,zhēng zhī zhǎng xià bù chéng lú。

河南白尹有喜崔宾客归洛兼见怀长句因而继和

刘禹锡

几年侍从作名臣,却向青云索得身。jǐ nián shì cóng zuò míng chén,què xiàng qīng yún suǒ dé shēn。
朝士忽为方外士,主人仍是眼中人。cháo shì hū wèi fāng wài shì,zhǔ rén réng shì yǎn zhōng rén。
双鸾游处天京好,五马行时海峤春。shuāng luán yóu chù tiān jīng hǎo,wǔ mǎ xíng shí hǎi jiào chūn。
遥羡光阴不虚掷,肯令丝竹暂生尘。yáo xiàn guāng yīn bù xū zhì,kěn lìng sī zhú zàn shēng chén。

和杨师皋给事伤小姬英英

刘禹锡

见学胡琴见艺成,今朝追想几伤情。jiàn xué hú qín jiàn yì chéng,jīn cháo zhuī xiǎng jǐ shāng qíng。
撚弦花下呈新曲,放拨灯前谢改名。niǎn xián huā xià chéng xīn qū,fàng bō dēng qián xiè gǎi míng。
但是好花皆易落,从来尤物不长生。dàn shì hǎo huā jiē yì luò,cóng lái yóu wù bù zhǎng shēng。
鸾台夜直衣衾冷,云雨无因入禁城。luán tái yè zhí yī qīn lěng,yún yǔ wú yīn rù jìn chéng。

和乐天洛下醉吟寄太原令狐相公兼见怀长句

刘禹锡

旧相临戎非称意,词人作尹本多情。jiù xiāng lín róng fēi chēng yì,cí rén zuò yǐn běn duō qíng。
从容自使边尘静,谈笑不闻桴鼓声。cóng róng zì shǐ biān chén jìng,tán xiào bù wén fú gǔ shēng。
章句新添塞下曲,风流旧占洛阳城。zhāng jù xīn tiān sāi xià qū,fēng liú jiù zhàn luò yáng chéng。
昨来亦有吴趋咏,惟寄东都与北京。zuó lái yì yǒu wú qū yǒng,wéi jì dōng dōu yǔ běi jīng。

郡斋书怀寄江南白尹兼简分司崔宾客

刘禹锡

谩读图书三十车,年年为郡老天涯。mán dú tú shū sān shí chē,nián nián wèi jùn lǎo tiān yá。
一生不得文章力,百口空为饱暖家。yī shēng bù dé wén zhāng lì,bǎi kǒu kōng wèi bǎo nuǎn jiā。
绮季衣冠称鬓面,吴公政事副词华。qǐ jì yī guān chēng bìn miàn,wú gōng zhèng shì fù cí huá。
还思谢病吟归去,同醉城东桃李花。hái sī xiè bìng yín guī qù,tóng zuì chéng dōng táo lǐ huā。

题于家公主旧宅

刘禹锡

树绕荒台叶满池,箫声一绝草虫悲。shù rào huāng tái yè mǎn chí,xiāo shēng yī jué cǎo chóng bēi。
邻家犹学宫人髻,园客争偷御果枝。lín jiā yóu xué gōng rén jì,yuán kè zhēng tōu yù guǒ zhī。
马埒蓬蒿藏狡兔,凤楼烟雨啸愁鸱。mǎ liè péng hāo cáng jiǎo tù,fèng lóu yān yǔ xiào chóu chī。
何郎独在无恩泽,不似当初傅粉时。hé láng dú zài wú ēn zé,bù shì dāng chū fù fěn shí。

酬乐天贻贺金紫之什

刘禹锡

久学文章含白凤,却因政事赐金鱼。jiǔ xué wén zhāng hán bái fèng,què yīn zhèng shì cì jīn yú。
郡人未识闻谣咏,天子知名与诏书。jùn rén wèi shí wén yáo yǒng,tiān zi zhī míng yǔ zhào shū。
珍重贺诗呈锦绣,愿言归计并园庐。zhēn zhòng hè shī chéng jǐn xiù,yuàn yán guī jì bìng yuán lú。
旧来词客多无位,金紫同游谁得如。jiù lái cí kè duō wú wèi,jīn zǐ tóng yóu shuí dé rú。

乐天见示伤微之敦诗晦叔三君子皆有深分因成是诗以寄

刘禹锡

吟君叹逝双绝句,使我伤怀奏短歌。yín jūn tàn shì shuāng jué jù,shǐ wǒ shāng huái zòu duǎn gē。
世上空惊故人少,集中惟觉祭文多。shì shàng kōng jīng gù rén shǎo,jí zhōng wéi jué jì wén duō。
芳林新叶催陈叶,流水前波让后波。fāng lín xīn yè cuī chén yè,liú shuǐ qián bō ràng hòu bō。
万古到今同此恨,闻琴泪尽欲如何。wàn gǔ dào jīn tóng cǐ hèn,wén qín lèi jǐn yù rú hé。

和乐天柘枝

刘禹锡

柘枝本出楚王家,玉面添娇舞态奢。zhè zhī běn chū chǔ wáng jiā,yù miàn tiān jiāo wǔ tài shē。
松鬓改梳鸾凤髻,新衫别识斗鸡纱。sōng bìn gǎi shū luán fèng jì,xīn shān bié shí dòu jī shā。
鼓催残拍腰身软,汗透罗衣雨点花。gǔ cuī cán pāi yāo shēn ruǎn,hàn tòu luó yī yǔ diǎn huā。
画筵曲罢辞归去,便随王母上烟霞。huà yán qū bà cí guī qù,biàn suí wáng mǔ shàng yān xiá。

和乐天题真娘墓

刘禹锡

薝卜林中黄土堆,罗襦绣黛已成灰。zhān bo lín zhōng huáng tǔ duī,luó rú xiù dài yǐ chéng huī。
芳魂虽死人不怕,蔓草逢春花自开。fāng hún suī sǐ rén bù pà,màn cǎo féng chūn huā zì kāi。
幡盖向风疑舞袖,镜灯临晓似妆台。fān gài xiàng fēng yí wǔ xiù,jìng dēng lín xiǎo shì zhuāng tái。
吴王娇女坟相近,一片行云应往来。wú wáng jiāo nǚ fén xiāng jìn,yī piàn xíng yún yīng wǎng lái。

客有话汴州新政书事寄令狐相公

刘禹锡

天下咽喉今大宁,军城喜气彻青冥。tiān xià yàn hóu jīn dà níng,jūn chéng xǐ qì chè qīng míng。
庭前剑戟朝迎日,笔底文章夜应星。tíng qián jiàn jǐ cháo yíng rì,bǐ dǐ wén zhāng yè yīng xīng。
三省壁中题姓字,万人头上见仪形。sān shěng bì zhōng tí xìng zì,wàn rén tóu shàng jiàn yí xíng。
汴州忽复承平事,正月看灯户不扃。biàn zhōu hū fù chéng píng shì,zhèng yuè kàn dēng hù bù jiōng。