古诗词

送僧方及南谒柳员外

刘禹锡

昔事庐山远,精舍虎溪东。xī shì lú shān yuǎn,jīng shě hǔ xī dōng。
朝阳照瀑水,楼阁虹霓中。cháo yáng zhào pù shuǐ,lóu gé hóng ní zhōng。
骋望羡游云,振衣若秋蓬。chěng wàng xiàn yóu yún,zhèn yī ruò qiū péng。
旧房闭松月,远思吟江风。jiù fáng bì sōng yuè,yuǎn sī yín jiāng fēng。
古寺历头陀,奇峰扳祝融。gǔ sì lì tóu tuó,qí fēng bān zhù róng。
南登小桂岭,却望归塞鸿。nán dēng xiǎo guì lǐng,què wàng guī sāi hóng。
衣裓贮文章,自言学雕虫。yī gé zhù wén zhāng,zì yán xué diāo chóng。
抢榆念陵厉,覆篑图穹崇。qiǎng yú niàn líng lì,fù kuì tú qióng chóng。
远郡多暇日,有诗访禅宫。yuǎn jùn duō xiá rì,yǒu shī fǎng chán gōng。
石门耸峭绝,竹院含空蒙。shí mén sǒng qiào jué,zhú yuàn hán kōng méng。
幽响滴岩溜,晴芳飘野丛。yōu xiǎng dī yán liū,qíng fāng piāo yě cóng。
海云悬飓母,山果属狙公。hǎi yún xuán jù mǔ,shān guǒ shǔ jū gōng。
忽忆吴兴郡,白蘋正葱茏。hū yì wú xīng jùn,bái píng zhèng cōng lóng。
愿言挹风采,邈若窥华嵩。yuàn yán yì fēng cǎi,miǎo ruò kuī huá sōng。
桂水夏澜急,火山宵焰红。guì shuǐ xià lán jí,huǒ shān xiāo yàn hóng。
三衣濡菌露,一锡飞烟空。sān yī rú jūn lù,yī xī fēi yān kōng。
勿谓翻译徒,不为文雅雄。wù wèi fān yì tú,bù wèi wén yǎ xióng。
古来赏音者,燋爨得孤桐。gǔ lái shǎng yīn zhě,jiāo cuàn dé gū tóng。
刘禹锡

刘禹锡

刘禹锡(772-842),字梦得,汉族,中国唐朝彭城(今徐州)人,祖籍洛阳,唐朝文学家,哲学家,自称是汉中山靖王后裔,曾任监察御史,是王叔文政治改革集团的一员。唐代中晚期著名诗人,有“诗豪”之称。他的家庭是一个世代以儒学相传的书香门第。政治上主张革新,是王叔文派政治革新活动的中心人物之一。后来永贞革新失败被贬为朗州司马(今湖南常德)。据湖南常德历史学家、收藏家周新国先生考证刘禹锡被贬为朗州司马其间写了著名的“汉寿城春望”。 刘禹锡的作品>>

猜您喜欢

寓兴二首

刘禹锡

常谈即至理,安事非常情。cháng tán jí zhì lǐ,ān shì fēi cháng qíng。
寄语何平叔,无为轻老生。jì yǔ hé píng shū,wú wèi qīng lǎo shēng。

寓兴二首

刘禹锡

世途多礼数,鹏鴳各逍遥。shì tú duō lǐ shù,péng yàn gè xiāo yáo。
何事陶彭泽,抛官为折腰。hé shì táo péng zé,pāo guān wèi zhé yāo。

经檀道济故垒

刘禹锡

万里长城坏,荒营野草秋。wàn lǐ zhǎng chéng huài,huāng yíng yě cǎo qiū。
秣陵多士女,犹唱白符鸠。mò líng duō shì nǚ,yóu chàng bái fú jiū。

伤段右丞

刘禹锡

江海多豪气,朝廷有直声。jiāng hǎi duō háo qì,cháo tíng yǒu zhí shēng。
何言马蹄下,一旦是佳城。hé yán mǎ tí xià,yī dàn shì jiā chéng。

伤独孤舍人

刘禹锡

昔别矜年少,今悲丧国华。xī bié jīn nián shǎo,jīn bēi sàng guó huá。
远来同社燕,不见早梅花。yuǎn lái tóng shè yàn,bù jiàn zǎo méi huā。

再伤庞尹

刘禹锡

京兆归何处,章台空暮尘。jīng zhào guī hé chù,zhāng tái kōng mù chén。
可怜鸾镜下,哭杀画眉人。kě lián luán jìng xià,kū shā huà méi rén。

敬酬微

刘禹锡

凄凉沃州僧,憔悴柴桑宰。qī liáng wò zhōu sēng,qiáo cuì chái sāng zǎi。
别来二十年,唯馀两心在。bié lái èr shí nián,wéi yú liǎng xīn zài。

敬酬微

刘禹锡

越江千里镜,越岭四时雪。yuè jiāng qiān lǐ jìng,yuè lǐng sì shí xuě。
中有逍遥人,夜深观水月。zhōng yǒu xiāo yáo rén,yè shēn guān shuǐ yuè。

鄂渚留别李二十一表臣大夫

刘禹锡

高樯起行色,促柱动离声。gāo qiáng qǐ xíng sè,cù zhù dòng lí shēng。
欲问江深浅,应如远别情。yù wèn jiāng shēn qiǎn,yīng rú yuǎn bié qíng。

答表臣赠别二首

刘禹锡

昔为瑶池侣,飞舞集蓬莱。xī wèi yáo chí lǚ,fēi wǔ jí péng lái。
今作江汉别,风雪一徘徊。jīn zuò jiāng hàn bié,fēng xuě yī pái huái。

答表臣赠别二首

刘禹锡

嘶马立未还,行舟路将转。sī mǎ lì wèi hái,xíng zhōu lù jiāng zhuǎn。
江头瞑色深,挥袖依稀见。jiāng tóu míng sè shēn,huī xiù yī xī jiàn。

和游房公旧竹亭闻琴绝句

刘禹锡

尚有竹间路,永无綦下尘。shàng yǒu zhú jiān lù,yǒng wú qí xià chén。
一闻流水曲,重忆餐霞人。yī wén liú shuǐ qū,zhòng yì cān xiá rén。

扬州春夜李端公益张侍御登段侍御平路

刘禹锡

寂寂独看金烬落,纷纷只见玉山颓。jì jì dú kàn jīn jìn luò,fēn fēn zhǐ jiàn yù shān tuí。
自羞不是高阳侣,一夜星星骑马回。zì xiū bù shì gāo yáng lǚ,yī yè xīng xīng qí mǎ huí。

逢王十二学士入翰林因以诗赠

刘禹锡

厩马翩翩禁外逢,星槎上汉杳难从。jiù mǎ piān piān jìn wài féng,xīng chá shàng hàn yǎo nán cóng。
定知欲报淮南诏,促召王褒入九重。dìng zhī yù bào huái nán zhào,cù zhào wáng bāo rù jiǔ zhòng。

阙下口号呈柳仪曹

刘禹锡

彩仗神旗猎晓风,鸡人一唱鼓蓬蓬。cǎi zhàng shén qí liè xiǎo fēng,jī rén yī chàng gǔ péng péng。
铜壶漏水何时歇,如此相催即老翁。tóng hú lòu shuǐ hé shí xiē,rú cǐ xiāng cuī jí lǎo wēng。