古诗词

辋川闲居

王维

一从归白社,不复到青门。yī cóng guī bái shè,bù fù dào qīng mén。
时倚檐前树,远看原上村。shí yǐ yán qián shù,yuǎn kàn yuán shàng cūn。
青菰临水拔,白鸟向山翻。qīng gū lín shuǐ bá,bái niǎo xiàng shān fān。
寂寞於陵子,桔槔方灌园。jì mò yú líng zi,jú gāo fāng guàn yuán。
王维

王维

王维(701年-761年,一说699年—761年),字摩诘,汉族,河东蒲州(今山西运城)人,祖籍山西祁县,唐朝诗人,有“诗佛”之称。苏轼评价其:“味摩诘之诗,诗中有画;观摩诘之画,画中有诗。”开元九年(721年)中进士,任太乐丞。王维是盛唐诗人的代表,今存诗400余首,重要诗作有《相思》《山居秋暝》等。王维精通佛学,受禅宗影响很大。佛教有一部《维摩诘经》,是王维名和字的由来。王维诗书画都很有名,非常多才多艺,音乐也很精通。与孟浩然合称“王孟”。 王维的作品>>

猜您喜欢

酬严少尹徐舍人见过不遇

王维

公门暇日少,穷巷故人稀。gōng mén xiá rì shǎo,qióng xiàng gù rén xī。
偶值乘篮舆,非关避白衣。ǒu zhí chéng lán yú,fēi guān bì bái yī。
不知炊黍谷,谁解扫荆扉。bù zhī chuī shǔ gǔ,shuí jiě sǎo jīng fēi。
君但倾茶碗,无妨骑马归。jūn dàn qīng chá wǎn,wú fáng qí mǎ guī。

酬张少府

王维

晚年唯好静,万事不关心。wǎn nián wéi hǎo jìng,wàn shì bù guān xīn。
自顾无长策,空知返旧林。zì gù wú zhǎng cè,kōng zhī fǎn jiù lín。
松风吹解带,山月照弹琴。sōng fēng chuī jiě dài,shān yuè zhào dàn qín。
君问穷通理,渔歌入浦深。jūn wèn qióng tōng lǐ,yú gē rù pǔ shēn。

酬贺四赠葛巾之作

王维

野巾传惠好,兹贶重兼金。yě jīn chuán huì hǎo,zī kuàng zhòng jiān jīn。
嘉此幽栖物,能齐隐吏心。jiā cǐ yōu qī wù,néng qí yǐn lì xīn。
早朝方暂挂,晚沐复来簪。zǎo cháo fāng zàn guà,wǎn mù fù lái zān。
坐觉嚣尘远,思君共入林。zuò jué xiāo chén yuǎn,sī jūn gòng rù lín。

送丘为落第归江东

王维

怜君不得意,况复柳条春。lián jūn bù dé yì,kuàng fù liǔ tiáo chūn。
为客黄金尽,还家白发新。wèi kè huáng jīn jǐn,hái jiā bái fā xīn。
五湖三亩宅,万里一归人。wǔ hú sān mǔ zhái,wàn lǐ yī guī rén。
知祢不能荐,羞称献纳臣。zhī mí bù néng jiàn,xiū chēng xiàn nà chén。

送李判官赴东江

王维

闻道皇华使,方随皂盖臣。wén dào huáng huá shǐ,fāng suí zào gài chén。
封章通左语,冠冕化文身。fēng zhāng tōng zuǒ yǔ,guān miǎn huà wén shēn。
树色分扬子,潮声满富春。shù sè fēn yáng zi,cháo shēng mǎn fù chūn。
遥知辨璧吏,恩到泣珠人。yáo zhī biàn bì lì,ēn dào qì zhū rén。

送杨长史赴果州

王维

褒斜不容幰,之子去何之。bāo xié bù róng xiǎn,zhī zi qù hé zhī。
鸟道一千里,猿声十二时。niǎo dào yī qiān lǐ,yuán shēng shí èr shí。
官桥祭酒客,山木女郎祠。guān qiáo jì jiǔ kè,shān mù nǚ láng cí。
别后同明月,君应听子规。bié hòu tóng míng yuè,jūn yīng tīng zi guī。

送邢桂州

王维

铙吹喧京口,风波下洞庭。náo chuī xuān jīng kǒu,fēng bō xià dòng tíng。
赭圻将赤岸,击汰复扬舲。zhě qí jiāng chì àn,jī tài fù yáng líng。
日落江湖白,潮来天地青。rì luò jiāng hú bái,cháo lái tiān dì qīng。
明珠归合浦,应逐使臣星。míng zhū guī hé pǔ,yīng zhú shǐ chén xīng。

送宇文三赴河西充行军司马

王维

横吹杂繁笳,边风卷塞沙。héng chuī zá fán jiā,biān fēng juǎn sāi shā。
还闻田司马,更逐李轻车。hái wén tián sī mǎ,gèng zhú lǐ qīng chē。
蒲类成秦地,莎车属汉家。pú lèi chéng qín dì,shā chē shǔ hàn jiā。
当令犬戎国,朝聘学昆邪。dāng lìng quǎn róng guó,cháo pìn xué kūn xié。

送孙二

王维

郊外谁相送,夫君道术亲。jiāo wài shuí xiāng sòng,fū jūn dào shù qīn。
书生邹鲁客,才子洛阳人。shū shēng zōu lǔ kè,cái zi luò yáng rén。
祖席依寒草,行车起暮尘。zǔ xí yī hán cǎo,xíng chē qǐ mù chén。
山川何寂寞,长望泪沾巾。shān chuān hé jì mò,zhǎng wàng lèi zhān jīn。

送崔三往密州觐省

王维

南陌去悠悠,东郊不少留。nán mò qù yōu yōu,dōng jiāo bù shǎo liú。
同怀扇枕恋,独念倚门愁。tóng huái shàn zhěn liàn,dú niàn yǐ mén chóu。
路绕天山雪,家临海树秋。lù rào tiān shān xuě,jiā lín hǎi shù qiū。
鲁连功未报,且莫蹈沧洲。lǔ lián gōng wèi bào,qiě mò dǎo cāng zhōu。

送孟六归襄阳

王维

杜门不复出,久与世情疏。dù mén bù fù chū,jiǔ yǔ shì qíng shū。
以此为良策,劝君归旧庐。yǐ cǐ wèi liáng cè,quàn jūn guī jiù lú。
醉歌田舍酒,笑读古人书。zuì gē tián shě jiǔ,xiào dú gǔ rén shū。
好是一生事,无劳献子虚。hǎo shì yī shēng shì,wú láo xiàn zi xū。

初出济州别城中故人

王维

微官易得罪,谪去济川阴。wēi guān yì dé zuì,zhé qù jì chuān yīn。
执政方持法,明君照此心。zhí zhèng fāng chí fǎ,míng jūn zhào cǐ xīn。
闾阎河润上,井邑海云深。lǘ yán hé rùn shàng,jǐng yì hǎi yún shēn。
纵有归来日,各愁年鬓侵。zòng yǒu guī lái rì,gè chóu nián bìn qīn。

与卢象集朱家

王维

主人能爱客,终日有逢迎。zhǔ rén néng ài kè,zhōng rì yǒu féng yíng。
贳得新丰酒,复闻秦女筝。shì dé xīn fēng jiǔ,fù wén qín nǚ zhēng。
柳条疏客舍,槐叶下秋城。liǔ tiáo shū kè shě,huái yè xià qiū chéng。
语笑且为乐,吾将达此生。yǔ xiào qiě wèi lè,wú jiāng dá cǐ shēng。

游李山人所居因题屋壁

王维

世上皆如梦,狂来止自歌。shì shàng jiē rú mèng,kuáng lái zhǐ zì gē。
问年松树老,有地竹林多。wèn nián sōng shù lǎo,yǒu dì zhú lín duō。
药倩韩康卖,门容尚子过。yào qiàn hán kāng mài,mén róng shàng zi guò。
翻嫌枕席上,无那白云何。fān xián zhěn xí shàng,wú nà bái yún hé。

过崔驸马山池

王维

画楼吹笛妓,金碗酒家胡。huà lóu chuī dí jì,jīn wǎn jiǔ jiā hú。
锦石称贞女,青松学大夫。jǐn shí chēng zhēn nǚ,qīng sōng xué dà fū。
脱貂贳桂醑,射雁与山厨。tuō diāo shì guì xǔ,shè yàn yǔ shān chú。
闻道高阳会,愚公谷正愚。wén dào gāo yáng huì,yú gōng gǔ zhèng yú。