古诗词

燕子龛禅师

王维

山中燕子龛,路剧羊肠恶。shān zhōng yàn zi kān,lù jù yáng cháng è。
裂地竞盘屈,插天多峭崿。liè dì jìng pán qū,chā tiān duō qiào è。
瀑泉吼而喷,怪石看欲落。pù quán hǒu ér pēn,guài shí kàn yù luò。
伯禹访未知,五丁愁不凿。bó yǔ fǎng wèi zhī,wǔ dīng chóu bù záo。
上人无生缘,生长居紫阁。shàng rén wú shēng yuán,shēng zhǎng jū zǐ gé。
六时自捶磬,一饮常带索。liù shí zì chuí qìng,yī yǐn cháng dài suǒ。
种田烧白云,斫漆响丹壑。zhǒng tián shāo bái yún,zhuó qī xiǎng dān hè。
行随拾栗猿,归对巢松鹤。xíng suí shí lì yuán,guī duì cháo sōng hè。
时许山神请,偶逢洞仙博。shí xǔ shān shén qǐng,ǒu féng dòng xiān bó。
救世多慈悲,即心无行作。jiù shì duō cí bēi,jí xīn wú xíng zuò。
周商倦积阻,蜀物多淹泊。zhōu shāng juàn jī zǔ,shǔ wù duō yān pō。
岩腹乍旁穿,涧唇时外拓。yán fù zhà páng chuān,jiàn chún shí wài tuò。
桥因倒树架,栅值垂藤缚。qiáo yīn dào shù jià,zhà zhí chuí téng fù。
鸟道悉已平,龙宫为之涸。niǎo dào xī yǐ píng,lóng gōng wèi zhī hé。
跳波谁揭厉,绝壁免扪摸。tiào bō shuí jiē lì,jué bì miǎn mén mō。
山木日阴阴,结跏归旧林。shān mù rì yīn yīn,jié jiā guī jiù lín。
一向石门里,任君春草深。yī xiàng shí mén lǐ,rèn jūn chūn cǎo shēn。
王维

王维

王维(701年-761年,一说699年—761年),字摩诘,汉族,河东蒲州(今山西运城)人,祖籍山西祁县,唐朝诗人,有“诗佛”之称。苏轼评价其:“味摩诘之诗,诗中有画;观摩诘之画,画中有诗。”开元九年(721年)中进士,任太乐丞。王维是盛唐诗人的代表,今存诗400余首,重要诗作有《相思》《山居秋暝》等。王维精通佛学,受禅宗影响很大。佛教有一部《维摩诘经》,是王维名和字的由来。王维诗书画都很有名,非常多才多艺,音乐也很精通。与孟浩然合称“王孟”。 王维的作品>>

猜您喜欢

山中送别

王维

山中相送罢,日暮掩柴扉。shān zhōng xiāng sòng bà,rì mù yǎn chái fēi。
春草明年绿,王孙归不归。chūn cǎo míng nián lǜ,wáng sūn guī bù guī。

观猎

王维

风劲角弓鸣,将军猎渭城。fēng jìn jiǎo gōng míng,jiāng jūn liè wèi chéng。
草枯鹰眼疾,雪尽马蹄轻。cǎo kū yīng yǎn jí,xuě jǐn mǎ tí qīng。
忽过新丰市,还归细柳营。hū guò xīn fēng shì,hái guī xì liǔ yíng。
回看射雕处,千里暮云平。huí kàn shè diāo chù,qiān lǐ mù yún píng。

陇西行

王维

十里一走马,五里一扬鞭。shí lǐ yī zǒu mǎ,wǔ lǐ yī yáng biān。
都护军书至,匈奴围酒泉。dōu hù jūn shū zhì,xiōng nú wéi jiǔ quán。
关山正飞雪,烽戍断无烟。guān shān zhèng fēi xuě,fēng shù duàn wú yān。

山中

王维

荆溪白石出,天寒红叶稀。jīng xī bái shí chū,tiān hán hóng yè xī。
山路元无雨,空翠湿人衣。shān lù yuán wú yǔ,kōng cuì shī rén yī。

山居即事

王维

寂寞掩柴扉,苍茫对落晖。jì mò yǎn chái fēi,cāng máng duì luò huī。
鹤巢松树遍,人访荜门稀。hè cháo sōng shù biàn,rén fǎng bì mén xī。
绿竹含新粉,红莲落故衣。lǜ zhú hán xīn fěn,hóng lián luò gù yī。
渡头烟火起,处处采菱归。dù tóu yān huǒ qǐ,chù chù cǎi líng guī。

夏日过青龙寺谒操禅师

王维

龙钟一老翁,徐步谒禅宫。lóng zhōng yī lǎo wēng,xú bù yè chán gōng。
欲问义心义,遥知空病空。yù wèn yì xīn yì,yáo zhī kōng bìng kōng。
山河天眼里,世界法身中。shān hé tiān yǎn lǐ,shì jiè fǎ shēn zhōng。
莫怪销炎热,能生大地风。mò guài xiāo yán rè,néng shēng dà dì fēng。

赠裴十迪

王维

风景日夕佳,与君赋新诗。fēng jǐng rì xī jiā,yǔ jūn fù xīn shī。
澹然望远空,如意方支颐。dàn rán wàng yuǎn kōng,rú yì fāng zhī yí。
春风动百草,兰蕙生我篱。chūn fēng dòng bǎi cǎo,lán huì shēng wǒ lí。
暧暧日暖闺,田家来致词。ài ài rì nuǎn guī,tián jiā lái zhì cí。
欣欣春还皋,淡淡水生陂。xīn xīn chūn hái gāo,dàn dàn shuǐ shēng bēi。
桃李虽未开,荑萼满芳枝。táo lǐ suī wèi kāi,tí è mǎn fāng zhī。
请君理还策,敢告将农时。qǐng jūn lǐ hái cè,gǎn gào jiāng nóng shí。

酌酒与裴迪

王维

酌酒与君君自宽,人情翻覆似波澜。zhuó jiǔ yǔ jūn jūn zì kuān,rén qíng fān fù shì bō lán。
白首相知犹按剑,朱门先达笑弹冠。bái shǒu xiāng zhī yóu àn jiàn,zhū mén xiān dá xiào dàn guān。
草色全经细雨湿,花枝欲动春风寒。cǎo sè quán jīng xì yǔ shī,huā zhī yù dòng chūn fēng hán。
世事浮云何足问,不如高卧且加餐。shì shì fú yún hé zú wèn,bù rú gāo wò qiě jiā cān。

叹白发

王维

宿昔朱颜成暮齿,须臾白发变垂髫。sù xī zhū yán chéng mù chǐ,xū yú bái fā biàn chuí tiáo。
一生几许伤心事,不向空门何处销。yī shēng jǐ xǔ shāng xīn shì,bù xiàng kōng mén hé chù xiāo。

观别者

王维

青青杨柳陌,陌上别离人。qīng qīng yáng liǔ mò,mò shàng bié lí rén。
爱子游燕赵,高堂有老亲。ài zi yóu yàn zhào,gāo táng yǒu lǎo qīn。
不行无可养,行去百忧新。bù xíng wú kě yǎng,xíng qù bǎi yōu xīn。
切切委兄弟,依依向四邻。qiè qiè wěi xiōng dì,yī yī xiàng sì lín。
都门帐饮毕,从此谢亲宾。dōu mén zhàng yǐn bì,cóng cǐ xiè qīn bīn。
挥涕逐前侣,含凄动征轮。huī tì zhú qián lǚ,hán qī dòng zhēng lún。
车徒望不见,时见起行尘。chē tú wàng bù jiàn,shí jiàn qǐ xíng chén。
吾亦辞家久,看之泪满巾。wú yì cí jiā jiǔ,kàn zhī lèi mǎn jīn。

出塞作

王维

居延城外猎天骄,白草连天野火烧。jū yán chéng wài liè tiān jiāo,bái cǎo lián tiān yě huǒ shāo。
暮云空碛时驱马,秋日平原好射雕。mù yún kōng qì shí qū mǎ,qiū rì píng yuán hǎo shè diāo。
护羌校尉朝乘障,破虏将军夜渡辽。hù qiāng xiào wèi cháo chéng zhàng,pò lǔ jiāng jūn yè dù liáo。
玉靶角弓珠勒马,汉家将赐霍嫖姚。yù bǎ jiǎo gōng zhū lēi mǎ,hàn jiā jiāng cì huò piáo yáo。

少年行四首

王维

【其一】
新丰美酒斗十千,咸阳游侠多少年。xīn fēng měi jiǔ dòu shí qiān,xián yáng yóu xiá duō shǎo nián。
相逢意气为君饮,系马高楼垂柳边。xiāng féng yì qì wèi jūn yǐn,xì mǎ gāo lóu chuí liǔ biān。
【其二】
出身仕汉羽林郎,初随骠骑战渔阳。chū shēn shì hàn yǔ lín láng,chū suí biāo qí zhàn yú yáng。
孰知不向边庭苦,纵死犹闻侠骨香。shú zhī bù xiàng biān tíng kǔ,zòng sǐ yóu wén xiá gǔ xiāng。
【其三】
一身能擘两雕弧,虏骑千重只似无。yī shēn néng bāi liǎng diāo hú,lǔ qí qiān zhòng zhǐ shì wú。
偏坐金鞍调白羽,纷纷射杀五单于。piān zuò jīn ān diào bái yǔ,fēn fēn shè shā wǔ dān yú。
【其四】
汉家君臣欢宴终,高议云台论战功。hàn jiā jūn chén huān yàn zhōng,gāo yì yún tái lùn zhàn gōng。
天子临轩赐侯印,将军佩出明光宫。tiān zi lín xuān cì hóu yìn,jiāng jūn pèi chū míng guāng gōng。

登裴秀才迪小台

王维

端居不出户,满目望云山。duān jū bù chū hù,mǎn mù wàng yún shān。
落日鸟边下,秋原人外闲。luò rì niǎo biān xià,qiū yuán rén wài xián。
遥知远林际,不见此檐间。yáo zhī yuǎn lín jì,bù jiàn cǐ yán jiān。
好客多乘月,应门莫上关。hǎo kè duō chéng yuè,yīng mén mò shàng guān。

寒食城东即事

王维

清溪一道穿桃李,演漾绿蒲涵白芷。qīng xī yī dào chuān táo lǐ,yǎn yàng lǜ pú hán bái zhǐ。
溪上人家凡几家,落花半落东流水。xī shàng rén jiā fán jǐ jiā,luò huā bàn luò dōng liú shuǐ。
蹴踘屡过飞鸟上,秋千竞出垂杨里。cù jū lǚ guò fēi niǎo shàng,qiū qiān jìng chū chuí yáng lǐ。
少年分日作遨游,不用清明兼上巳。shǎo nián fēn rì zuò áo yóu,bù yòng qīng míng jiān shàng sì。

王维

远看山有色,近听水无声。yuǎn kàn shān yǒu sè,jìn tīng shuǐ wú shēng。
春去花还在,人来鸟不惊。chūn qù huā hái zài,rén lái niǎo bù jīng。
3381234567»