古诗词

越中言事二首

方干

异术闲和合圣明,湖光浩气共澄清。yì shù xián hé hé shèng míng,hú guāng hào qì gòng chéng qīng。
郭中云吐啼猿寺,山上花藏调角城。guō zhōng yún tǔ tí yuán sì,shān shàng huā cáng diào jiǎo chéng。
香起荷湾停棹饮,丝垂柳陌约鞭行。xiāng qǐ hé wān tíng zhào yǐn,sī chuí liǔ mò yuē biān xíng。
游人今日又明日,不觉镜中新发生。yóu rén jīn rì yòu míng rì,bù jué jìng zhōng xīn fā shēng。
方干

方干

方干(809—888)字雄飞,号玄英,睦州青溪(今淳安)人。擅长律诗,清润小巧,且多警句。其诗有的反映社会动乱,同情人民疾苦;有的抒发怀才不遇,求名未遂的感怀。文德元年(888年),方干客死会稽,归葬桐江。门人相与论德,谥曰“玄英先生”,并搜集他的遗诗370余篇,编成《方干诗集》传世。《全唐诗》编有方干诗6卷348篇。宋景佑年间,范仲淹守睦州,绘方干像于严陵祠配享。 方干的作品>>

猜您喜欢

寄石湓清越上人

方干

寺处唯高僻,云生石枕前。sì chù wéi gāo pì,yún shēng shí zhěn qián。
静吟因得句,独夜不妨禅。jìng yín yīn dé jù,dú yè bù fáng chán。
窗接停猿树,岩飞浴鹤泉。chuāng jiē tíng yuán shù,yán fēi yù hè quán。
相思有书札,俱倩猎人传。xiāng sī yǒu shū zhá,jù qiàn liè rén chuán。

陈式水墨山水

方干

造化有功力,平分归笔端。zào huà yǒu gōng lì,píng fēn guī bǐ duān。
溪如冰后听,山似烧来看。xī rú bīng hòu tīng,shān shì shāo lái kàn。
立意雪髯出,支颐烟汗乾。lì yì xuě rán chū,zhī yí yān hàn qián。
世间从尔后,应觉致名难。shì jiān cóng ěr hòu,yīng jué zhì míng nán。

陈秀才亭际木兰

方干

昔见初栽日,今逢成树时。xī jiàn chū zāi rì,jīn féng chéng shù shí。
存思心更感,绕看步还迟。cún sī xīn gèng gǎn,rào kàn bù hái chí。
蝶舞摇风蕊,莺啼含露枝。dié wǔ yáo fēng ruǐ,yīng tí hán lù zhī。
裴回不忍去,应与醉相宜。péi huí bù rěn qù,yīng yǔ zuì xiāng yí。

赠镜公

方干

幽独度遥夜,夜清神更闲。yōu dú dù yáo yè,yè qīng shén gèng xián。
高风吹越树,细露湿湖山。gāo fēng chuī yuè shù,xì lù shī hú shān。
月皎微吟后,钟鸣不寐间。yuè jiǎo wēi yín hòu,zhōng míng bù mèi jiān。
如教累簪组,此兴岂相关。rú jiào lèi zān zǔ,cǐ xīng qǐ xiāng guān。

登雪窦僧家

方干

登寺寻盘道,人烟远更微。dēng sì xún pán dào,rén yān yuǎn gèng wēi。
石窗秋见海,山霭暮侵衣。shí chuāng qiū jiàn hǎi,shān ǎi mù qīn yī。
众木随僧老,高泉尽日飞。zhòng mù suí sēng lǎo,gāo quán jǐn rì fēi。
谁能厌轩冕,来此便忘机。shuí néng yàn xuān miǎn,lái cǐ biàn wàng jī。

途中逢进士许巢

方干

声望去已远,门人无不知。shēng wàng qù yǐ yuǎn,mén rén wú bù zhī。
义行相识处,贫过少年时。yì xíng xiāng shí chù,pín guò shǎo nián shí。
妨寐夜吟苦,爱闲身达迟。fáng mèi yè yín kǔ,ài xián shēn dá chí。
难求似君者,我去更逢谁。nán qiú shì jūn zhě,wǒ qù gèng féng shuí。

赠玛瑙山禅者

方干

芿草不停兽,因师山更灵。rèng cǎo bù tíng shòu,yīn shī shān gèng líng。
村林朝乞食,风雨夜开扃。cūn lín cháo qǐ shí,fēng yǔ yè kāi jiōng。
井味兼松粉,云根着净瓶。jǐng wèi jiān sōng fěn,yún gēn zhe jìng píng。
尘劳如醉梦,对此暂能醒。chén láo rú zuì mèng,duì cǐ zàn néng xǐng。

酬故人陈乂都

方干

远别那无梦,重游自有期。yuǎn bié nà wú mèng,zhòng yóu zì yǒu qī。
半年乡信到,两地赤心知。bàn nián xiāng xìn dào,liǎng dì chì xīn zhī。
坐久吟移调,更长砚结凘。zuò jiǔ yín yí diào,gèng zhǎng yàn jié sī。
文人才力薄,终怕阿戎欺。wén rén cái lì báo,zhōng pà ā róng qī。

闰春

方干

幂幂复苍苍,微和傍早阳。mì mì fù cāng cāng,wēi hé bàng zǎo yáng。
前春寒已尽,待闰日犹长。qián chūn hán yǐ jǐn,dài rùn rì yóu zhǎng。
柳变虽因雨,花迟岂为霜。liǔ biàn suī yīn yǔ,huā chí qǐ wèi shuāng。
自兹延圣历,谁不驻年光。zì zī yán shèng lì,shuí bù zhù nián guāng。

方著作画竹

方干

叠叶与高节,俱从毫末生。dié yè yǔ gāo jié,jù cóng háo mò shēng。
流传千古誉,研鍊十年情。liú chuán qiān gǔ yù,yán liàn shí nián qíng。
向月本无影,临风疑有声。xiàng yuè běn wú yǐng,lín fēng yí yǒu shēng。
吾家钓台畔,似此两三茎。wú jiā diào tái pàn,shì cǐ liǎng sān jīng。

题友人山花

方干

平明方发尽,为待好风吹。píng míng fāng fā jǐn,wèi dài hǎo fēng chuī。
不见移来日,先愁落去时。bù jiàn yí lái rì,xiān chóu luò qù shí。
浓香薰叠叶,繁朵压卑枝。nóng xiāng xūn dié yè,fán duǒ yā bēi zhī。
坐看皆终夕,游蜂似有期。zuò kàn jiē zhōng xī,yóu fēng shì yǒu qī。

赠诗僧怀静

方干

几生馀习在,时复作微吟。jǐ shēng yú xí zài,shí fù zuò wēi yín。
坐夏莓苔合,行禅桧柏深。zuò xià méi tái hé,xíng chán guì bǎi shēn。
入山成白首,学道是初心。rù shān chéng bái shǒu,xué dào shì chū xīn。
心地不移变,徒云寒暑侵。xīn dì bù yí biàn,tú yún hán shǔ qīn。

赠许牍秀才

方干

理论与妙用,皆从人外来。lǐ lùn yǔ miào yòng,jiē cóng rén wài lái。
山河澄正气,雪月助宏才。shān hé chéng zhèng qì,xuě yuè zhù hóng cái。
傲世寄渔艇,藏名归酒杯。ào shì jì yú tǐng,cáng míng guī jiǔ bēi。
升沉在方寸,即恐起风雷。shēng chén zài fāng cùn,jí kǒng qǐ fēng léi。

送于丹

方干

至业是至宝,莫过心自知。zhì yè shì zhì bǎo,mò guò xīn zì zhī。
时情如甚畅,天道即无私。shí qíng rú shén chàng,tiān dào jí wú sī。
入洛霜霰苦,离家兰菊衰。rù luò shuāng xiàn kǔ,lí jiā lán jú shuāi。
焚舟不回顾,薄暮又何之。fén zhōu bù huí gù,báo mù yòu hé zhī。

送人游

方干

沧茫大荒外,风教即难知。cāng máng dà huāng wài,fēng jiào jí nán zhī。
连夜扬帆去,经年到岸迟。lián yè yáng fān qù,jīng nián dào àn chí。
波涛含左界,星斗定东维。bō tāo hán zuǒ jiè,xīng dòu dìng dōng wéi。
或有归风便,当为相见期。huò yǒu guī fēng biàn,dāng wèi xiāng jiàn qī。
2901234567»