古诗词

咏史诗荆山

胡曾

抱玉岩前桂叶稠,碧溪寒水至今流。bào yù yán qián guì yè chóu,bì xī hán shuǐ zhì jīn liú。
空山落日猿声叫,疑是荆人哭未休。kōng shān luò rì yuán shēng jiào,yí shì jīng rén kū wèi xiū。
胡曾

胡曾

胡曾,唐代诗人。邵阳(今属湖南)人。生卒年、字号不详(约840—?),十分爱好游历。咸通中,举进士不第,滞留长安。咸通十二年(871),路岩为剑南西川节度使,召为掌书记。乾符元年(874),复为剑南西川节度使高骈掌书记。乾符五年,高骈徙荆南节度使,又从赴荆南,后终老故乡。 胡曾的作品>>

猜您喜欢

咏史诗柯亭

胡曾

一宿柯亭月满天,笛亡人没事空传。yī sù kē tíng yuè mǎn tiān,dí wáng rén méi shì kōng chuán。
中郎在世无甄别,争得名垂尔许年。zhōng láng zài shì wú zhēn bié,zhēng dé míng chuí ěr xǔ nián。

咏史诗葛陂

胡曾

长房回到葛陂中,人已登真竹化龙。zhǎng fáng huí dào gé bēi zhōng,rén yǐ dēng zhēn zhú huà lóng。
莫道神仙难顿学,嵇生自是不遭逢。mò dào shén xiān nán dùn xué,jī shēng zì shì bù zāo féng。

咏史诗博浪沙

胡曾

嬴政鲸吞六合秋,削平天下虏诸侯。yíng zhèng jīng tūn liù hé qiū,xuē píng tiān xià lǔ zhū hóu。
山东不是无公子,何事张良独报雠。shān dōng bù shì wú gōng zi,hé shì zhāng liáng dú bào chóu。

咏史诗陇西

胡曾

乘春来到陇山西,隗氏城荒碧草齐。chéng chūn lái dào lǒng shān xī,kuí shì chéng huāng bì cǎo qí。
好笑王元不量力,函关那受一丸泥。hǎo xiào wáng yuán bù liàng lì,hán guān nà shòu yī wán ní。

咏史诗白帝城

胡曾

蜀江一带向东倾,江上巍峨白帝城。shǔ jiāng yī dài xiàng dōng qīng,jiāng shàng wēi é bái dì chéng。
自古山河归圣主,子阳虚共汉家争。zì gǔ shān hé guī shèng zhǔ,zi yáng xū gòng hàn jiā zhēng。

咏史诗牛渚

胡曾

温峤南归辍棹晨,燃犀牛渚照通津。wēn jiào nán guī chuò zhào chén,rán xī niú zhǔ zhào tōng jīn。
谁知万丈洪流下,更有朱衣跃马人。shuí zhī wàn zhàng hóng liú xià,gèng yǒu zhū yī yuè mǎ rén。

咏史诗朝歌

胡曾

长嗟墨翟少风流,急管繁弦似寇雠。zhǎng jiē mò dí shǎo fēng liú,jí guǎn fán xián shì kòu chóu。
若解闻韶知肉味,朝歌欲到肯回头。ruò jiě wén sháo zhī ròu wèi,cháo gē yù dào kěn huí tóu。

咏史诗谷口

胡曾

一旦天真逐水流,虎争龙战为诸侯。yī dàn tiān zhēn zhú shuǐ liú,hǔ zhēng lóng zhàn wèi zhū hóu。
子真独有烟霞趣,谷口耕锄到白头。zi zhēn dú yǒu yān xiá qù,gǔ kǒu gēng chú dào bái tóu。

咏史诗武陵溪

胡曾

一溪春水彻云根,流出桃花片片新。yī xī chūn shuǐ chè yún gēn,liú chū táo huā piàn piàn xīn。
若到长生是虚语,洞中争得有秦人。ruò dào zhǎng shēng shì xū yǔ,dòng zhōng zhēng dé yǒu qín rén。

咏史诗大泽

胡曾

白蛇初断路人通,汉祖龙泉血刃红。bái shé chū duàn lù rén tōng,hàn zǔ lóng quán xuè rèn hóng。
不是咸阳将瓦解,素灵那哭月明中。bù shì xián yáng jiāng wǎ jiě,sù líng nà kū yuè míng zhōng。

咏史诗渑池

胡曾

日照荒城芳草新,相如曾此挫强秦。rì zhào huāng chéng fāng cǎo xīn,xiāng rú céng cǐ cuò qiáng qín。
能令百二山河主,便作樽前击缶人。néng lìng bǎi èr shān hé zhǔ,biàn zuò zūn qián jī fǒu rén。

咏史诗岘山

胡曾

晓日登临感晋臣,古碑零落岘山春。xiǎo rì dēng lín gǎn jìn chén,gǔ bēi líng luò xiàn shān chūn。
松间残露频频滴,酷似当时堕泪人。sōng jiān cán lù pín pín dī,kù shì dāng shí duò lèi rén。

咏史诗荥阳

胡曾

汉祖东征屈未伸,荥阳失律纪生焚。hàn zǔ dōng zhēng qū wèi shēn,xíng yáng shī lǜ jì shēng fén。
当时天下方龙战,谁为将军作诔文。dāng shí tiān xià fāng lóng zhàn,shuí wèi jiāng jūn zuò lěi wén。

咏史诗长城

胡曾

祖舜宗尧自太平,秦皇何事苦苍生。zǔ shùn zōng yáo zì tài píng,qín huáng hé shì kǔ cāng shēng。
不知祸起萧墙内,虚筑防胡万里城。bù zhī huò qǐ xiāo qiáng nèi,xū zhù fáng hú wàn lǐ chéng。

咏史诗赤壁

胡曾

烈火西焚魏帝旗,周郎开国虎争时。liè huǒ xī fén wèi dì qí,zhōu láng kāi guó hǔ zhēng shí。
交兵不假挥长剑,已挫英雄百万师。jiāo bīng bù jiǎ huī zhǎng jiàn,yǐ cuò yīng xióng bǎi wàn shī。