古诗词

李周弹筝歌

吴融

古人云:丝不如竹,竹不如肉。gǔ rén yún sī bù rú zhú,zhú bù rú ròu。
乃知此语未必然,李周弹筝听不足。nǎi zhī cǐ yǔ wèi bì rán,lǐ zhōu dàn zhēng tīng bù zú。
闻君七岁八岁时,五音六律皆生知。wén jūn qī suì bā suì shí,wǔ yīn liù lǜ jiē shēng zhī。
就中十三弦最妙,应宫出入年方少。jiù zhōng shí sān xián zuì miào,yīng gōng chū rù nián fāng shǎo。
青骢惯走长楸日,几度承恩蒙急召。qīng cōng guàn zǒu zhǎng qiū rì,jǐ dù chéng ēn méng jí zhào。
一字雁行斜御筵,锵金戛羽凌非烟。yī zì yàn xíng xié yù yán,qiāng jīn jiá yǔ líng fēi yān。
始似五更残月里,凄凄切切清露蝉。shǐ shì wǔ gèng cán yuè lǐ,qī qī qiè qiè qīng lù chán。
又如石罅堆叶下,泠泠沥沥苍崖泉。yòu rú shí xià duī yè xià,líng líng lì lì cāng yá quán。
鸿门玉斗初向地,织女金梭飞上天。hóng mén yù dòu chū xiàng dì,zhī nǚ jīn suō fēi shàng tiān。
有时上苑繁花发,有时太液秋波阔。yǒu shí shàng yuàn fán huā fā,yǒu shí tài yè qiū bō kuò。
当头独坐摐一声,满座好风生拂拂。dāng tóu dú zuò chuāng yī shēng,mǎn zuò hǎo fēng shēng fú fú。
天颜开,圣心悦。tiān yán kāi,shèng xīn yuè。
紫金白珠沾赐物,出来无暇更还家。zǐ jīn bái zhū zhān cì wù,chū lái wú xiá gèng hái jiā。
且上青楼醉明月,年将六十艺转精。qiě shàng qīng lóu zuì míng yuè,nián jiāng liù shí yì zhuǎn jīng。
自写梨园新曲声,近来一事还惆怅。zì xiě lí yuán xīn qū shēng,jìn lái yī shì hái chóu chàng。
故里春荒烟草平,供奉供奉且听语。gù lǐ chūn huāng yān cǎo píng,gōng fèng gōng fèng qiě tīng yǔ。
自昔兴衰看乐府,只如伊州与梁州。zì xī xīng shuāi kàn lè fǔ,zhǐ rú yī zhōu yǔ liáng zhōu。
尽是太平时歌舞,旦夕君王继此声,不要停弦泪如雨。jǐn shì tài píng shí gē wǔ,dàn xī jūn wáng jì cǐ shēng,bù yào tíng xián lèi rú yǔ。
吴融

吴融

吴融,唐代诗人。字子华,越州山阴(今浙江绍兴)人。吴融生于唐宣宗大中四年(850),卒于唐昭宗天复三年(903),享年五十四岁。他生当晚唐后期,一个较前期更为混乱、矛盾、黑暗的时代,他死后三年,曾经盛极一时的大唐帝国也就走入历史了,因此,吴融可以说是整个大唐帝国走向灭亡的见证者之一。 吴融的作品>>

猜您喜欢

远山

吴融

隐隐隔千里,巍巍知几重。yǐn yǐn gé qiān lǐ,wēi wēi zhī jǐ zhòng。
平时未能去,梦断一声钟。píng shí wèi néng qù,mèng duàn yī shēng zhōng。

江树

吴融

终日冲奔浪,何年坠乱风。zhōng rì chōng bēn làng,hé nián zhuì luàn fēng。
谢公堪入咏,目极在云中。xiè gōng kān rù yǒng,mù jí zài yún zhōng。

蔷薇

吴融

万卉春风度,繁花夏景长。wàn huì chūn fēng dù,fán huā xià jǐng zhǎng。
馆娃人尽醉,西子始新妆。guǎn wá rén jǐn zuì,xī zi shǐ xīn zhuāng。

华清宫四首

吴融

中原无鹿海无波,凤辇鸾旗出幸多。zhōng yuán wú lù hǎi wú bō,fèng niǎn luán qí chū xìng duō。
今日故宫归寂寞,太平功业在山河。jīn rì gù gōng guī jì mò,tài píng gōng yè zài shān hé。

华清宫四首

吴融

渔阳烽火照函关,玉辇匆匆下此山。yú yáng fēng huǒ zhào hán guān,yù niǎn cōng cōng xià cǐ shān。
一曲羽衣听不尽,至今遗恨水潺潺。yī qū yǔ yī tīng bù jǐn,zhì jīn yí hèn shuǐ chán chán。

华清宫四首

吴融

上皇銮辂重巡游,雨泪无言独倚楼。shàng huáng luán lù zhòng xún yóu,yǔ lèi wú yán dú yǐ lóu。
惆怅眼前多少事,落花明月满宫秋。chóu chàng yǎn qián duō shǎo shì,luò huā míng yuè mǎn gōng qiū。

华清宫四首

吴融

别殿和云锁翠微,太真遗像梦依依。bié diàn hé yún suǒ cuì wēi,tài zhēn yí xiàng mèng yī yī。
玉皇掩泪频惆怅,应叹僧繇彩笔飞。yù huáng yǎn lèi pín chóu chàng,yīng tàn sēng yáo cǎi bǐ fēi。

山居即事四首

吴融

桂树秋来风满枝,碧岩归日免乖期。guì shù qiū lái fēng mǎn zhī,bì yán guī rì miǎn guāi qī。
故人尽向蟾宫折,独我攀条欲寄谁。gù rén jǐn xiàng chán gōng zhé,dú wǒ pān tiáo yù jì shuí。

山居即事四首

吴融

不傲南窗且采樵,乾松每带湿云烧。bù ào nán chuāng qiě cǎi qiáo,qián sōng měi dài shī yún shāo。
庖厨却得长兼味,三秀芝根五术苗。páo chú què dé zhǎng jiān wèi,sān xiù zhī gēn wǔ shù miáo。

山居即事四首

吴融

万事翛然只有棋,小轩高净簟凉时。wàn shì xiāo rán zhǐ yǒu qí,xiǎo xuān gāo jìng diàn liáng shí。
阑珊半局和微醉,花落中庭树影移。lán shān bàn jú hé wēi zuì,huā luò zhōng tíng shù yǐng yí。

山居即事四首

吴融

无邻无里不成村,水曲云重掩石门。wú lín wú lǐ bù chéng cūn,shuǐ qū yún zhòng yǎn shí mén。
何用深求避秦客,吾家便是武陵源。hé yòng shēn qiú bì qín kè,wú jiā biàn shì wǔ líng yuán。

野庙

吴融

古原荒庙掩莓苔,何处喧喧鼓笛来。gǔ yuán huāng miào yǎn méi tái,hé chù xuān xuān gǔ dí lái。
日暮鸟归人散尽,野风吹起纸钱灰。rì mù niǎo guī rén sàn jǐn,yě fēng chuī qǐ zhǐ qián huī。

忆事

吴融

去年花下把金卮,曾赋杨花数句诗。qù nián huā xià bǎ jīn zhī,céng fù yáng huā shù jù shī。
回首朱门闭荒草,如今愁到牡丹时。huí shǒu zhū mén bì huāng cǎo,rú jīn chóu dào mǔ dān shí。

金陵遇悟空上人

吴融

东阁无人事渺茫,老僧持钵过丹阳。dōng gé wú rén shì miǎo máng,lǎo sēng chí bō guò dān yáng。
十年栖止如何报,好与南谯剩炷香。shí nián qī zhǐ rú hé bào,hǎo yǔ nán qiáo shèng zhù xiāng。

秋园

吴融

始怜春草细霏霏,不觉秋来绿渐稀。shǐ lián chūn cǎo xì fēi fēi,bù jué qiū lái lǜ jiàn xī。
惆怅撷芳人散尽,满园烟露蝶高飞。chóu chàng xié fāng rén sàn jǐn,mǎn yuán yān lù dié gāo fēi。