古诗词

赠李长史歌

吴融

危栏压溪溪澹碧,翠袅红飘莺寂寂。wēi lán yā xī xī dàn bì,cuì niǎo hóng piāo yīng jì jì。
此日长亭怆别离,座中忽遇吹芦客。cǐ rì zhǎng tíng chuàng bié lí,zuò zhōng hū yù chuī lú kè。
双攘轻袖当高轩,含商吐羽凌非烟。shuāng rǎng qīng xiù dāng gāo xuān,hán shāng tǔ yǔ líng fēi yān。
初疑一百尺瀑布,八九月落香炉巅。chū yí yī bǎi chǐ pù bù,bā jiǔ yuè luò xiāng lú diān。
又似鲛人为客罢,迸泪成珠玉盘泻。yòu shì jiāo rén wèi kè bà,bèng lèi chéng zhū yù pán xiè。
碧珊瑚碎震泽中,金锒铛撼龟山下。bì shān hú suì zhèn zé zhōng,jīn láng dāng hàn guī shān xià。
铿訇揭调初惊人,幽咽细声还感神。kēng hōng jiē diào chū jīng rén,yōu yàn xì shēng hái gǎn shén。
紫凤将雏叫山月,玄兔丧子啼江春。zǐ fèng jiāng chú jiào shān yuè,xuán tù sàng zi tí jiāng chūn。
咨嗟长史出人艺,如何值此艰难际。zī jiē zhǎng shǐ chū rén yì,rú hé zhí cǐ jiān nán jì。
可中长似承平基,肯将此为闲人吹。kě zhōng zhǎng shì chéng píng jī,kěn jiāng cǐ wèi xián rén chuī。
不是东城射雉处,即应南苑斗鸡时。bù shì dōng chéng shè zhì chù,jí yīng nán yuàn dòu jī shí。
白樱桃熟每先赏,红芍药开长有诗。bái yīng táo shú měi xiān shǎng,hóng sháo yào kāi zhǎng yǒu shī。
卖珠曾被武皇问,薰香不怕贾公知。mài zhū céng bèi wǔ huáng wèn,xūn xiāng bù pà jiǎ gōng zhī。
今来流落一何苦,江南江北九寒暑。jīn lái liú luò yī hé kǔ,jiāng nán jiāng běi jiǔ hán shǔ。
翠华犹在橐泉中,一曲梁州泪如雨。cuì huá yóu zài tuó quán zhōng,yī qū liáng zhōu lèi rú yǔ。
长史长史听我语,从来艺绝多失所。zhǎng shǐ zhǎng shǐ tīng wǒ yǔ,cóng lái yì jué duō shī suǒ。
罗君赠君两首诗,半是悲君半自悲。luó jūn zèng jūn liǎng shǒu shī,bàn shì bēi jūn bàn zì bēi。
吴融

吴融

吴融,唐代诗人。字子华,越州山阴(今浙江绍兴)人。吴融生于唐宣宗大中四年(850),卒于唐昭宗天复三年(903),享年五十四岁。他生当晚唐后期,一个较前期更为混乱、矛盾、黑暗的时代,他死后三年,曾经盛极一时的大唐帝国也就走入历史了,因此,吴融可以说是整个大唐帝国走向灭亡的见证者之一。 吴融的作品>>

猜您喜欢

送薛学士赴任峡州二首

吴融

片帆飞入峡云深,带雨兼风动楚吟。piàn fān fēi rù xiá yún shēn,dài yǔ jiān fēng dòng chǔ yín。
何似玉堂裁诏罢,月斜鳷鹊漏沈沈。hé shì yù táng cái zhào bà,yuè xié zhī què lòu shěn shěn。

送许校书

吴融

故人言别倍依依,病里班荆苦忆违。gù rén yán bié bèi yī yī,bìng lǐ bān jīng kǔ yì wéi。
明日柳亭门外路,不知谁赋送将归。míng rì liǔ tíng mén wài lù,bù zhī shuí fù sòng jiāng guī。

阌乡寓居十首阿对泉

吴融

六载抽毫侍禁闱,可堪多病决然归。liù zài chōu háo shì jìn wéi,kě kān duō bìng jué rán guī。
五陵年少如相问,阿对泉头一布衣。wǔ líng nián shǎo rú xiāng wèn,ā duì quán tóu yī bù yī。

阌乡寓居十首蛙声

吴融

稚圭伦鉴未精通,只把蛙声鼓吹同。zhì guī lún jiàn wèi jīng tōng,zhǐ bǎ wā shēng gǔ chuī tóng。
君听月明人静夜,肯饶天籁与松风。jūn tīng yuè míng rén jìng yè,kěn ráo tiān lài yǔ sōng fēng。

阌乡寓居十首茆堂

吴融

结得茆檐瞰碧溪,闲云之外不同栖。jié dé máo yán kàn bì xī,xián yún zhī wài bù tóng qī。
犹嫌未远函关道,正睡刚闻报晓鸡。yóu xián wèi yuǎn hán guān dào,zhèng shuì gāng wén bào xiǎo jī。

阌乡寓居十首清溪

吴融

清溪见底露苍苔,密竹垂藤锁不开。qīng xī jiàn dǐ lù cāng tái,mì zhú chuí téng suǒ bù kāi。
应是仙家在深处,爱流花片引人来。yīng shì xiān jiā zài shēn chù,ài liú huā piàn yǐn rén lái。

阌乡寓居十首钓竿

吴融

曾抛钓渚入秦关,今却持竿傍碧滩。céng pāo diào zhǔ rù qín guān,jīn què chí gān bàng bì tān。
认得旧溪兼旧意,恰如羊祜识金环。rèn dé jiù xī jiān jiù yì,qià rú yáng hù shí jīn huán。

阌乡寓居十首山僧

吴融

石臼山头有一僧,朝无香积夜无灯。shí jiù shān tóu yǒu yī sēng,cháo wú xiāng jī yè wú dēng。
近嫌俗客知踪迹,拟向中方断石层。jìn xián sú kè zhī zōng jì,nǐ xiàng zhōng fāng duàn shí céng。

阌乡寓居十首小径

吴融

碍竹妨花一径幽,攀援可到玉峰头。ài zhú fáng huā yī jìng yōu,pān yuán kě dào yù fēng tóu。
若教须作康庄好,更有高车驷马忧。ruò jiào xū zuò kāng zhuāng hǎo,gèng yǒu gāo chē sì mǎ yōu。

阌乡寓居十首闻提壶鸟

吴融

早于批鵊巧于莺,故国春林足此声。zǎo yú pī jiá qiǎo yú yīng,gù guó chūn lín zú cǐ shēng。
今在天涯别馆里,为君沽酒复何情。jīn zài tiān yá bié guǎn lǐ,wèi jūn gū jiǔ fù hé qíng。

阌乡寓居十首木塔偶题

吴融

西南古刹近芳林,偶得高秋试一吟。xī nán gǔ shā jìn fāng lín,ǒu dé gāo qiū shì yī yín。
无限黄花衬黄叶,可须春月始伤心。wú xiàn huáng huā chèn huáng yè,kě xū chūn yuè shǐ shāng xīn。

阌乡寓居十首山禽

吴融

碧嶂为家烟外栖,衔红啄翠入芳蹊。bì zhàng wèi jiā yān wài qī,xián hóng zhuó cuì rù fāng qī。
可能知我心无定,频袅花枝拂面啼。kě néng zhī wǒ xīn wú dìng,pín niǎo huā zhī fú miàn tí。

闻歌

吴融

贯珠一夜奏累累,尽是荀家旧教词。guàn zhū yī yè zòu lèi lèi,jǐn shì xún jiā jiù jiào cí。
落尽梁尘肠不断,九原谁报小怜知。luò jǐn liáng chén cháng bù duàn,jiǔ yuán shuí bào xiǎo lián zhī。

即席

吴融

竹引丝随袅翠楼,满筵惊动玉关秋。zhú yǐn sī suí niǎo cuì lóu,mǎn yán jīng dòng yù guān qiū。
何人借与丹青笔,画取当时八字愁。hé rén jiè yǔ dān qīng bǐ,huà qǔ dāng shí bā zì chóu。

便殿候对

吴融

宣呼昼入蕊珠宫,玉女窗扉薄雾笼。xuān hū zhòu rù ruǐ zhū gōng,yù nǚ chuāng fēi báo wù lóng。
待得华胥春梦觉,半竿斜日下厢风。dài dé huá xū chūn mèng jué,bàn gān xié rì xià xiāng fēng。