古诗词

游中梁山

于武陵

僻地好泉石,何人曾陆沈。pì dì hǎo quán shí,hé rén céng lù shěn。
不知青嶂外,更有白云深。bù zhī qīng zhàng wài,gèng yǒu bái yún shēn。
因此见乔木,几回思旧林。yīn cǐ jiàn qiáo mù,jǐ huí sī jiù lín。
殷勤猿与鸟,唯我独何心。yīn qín yuán yǔ niǎo,wéi wǒ dú hé xīn。
于武陵

于武陵

于武陵,会昌时人。其诗题材上以写景送别的为主,同时寄寓浓浓的乡思友情;诗风如羌管芦笛,悠扬沉郁。佳作很多,有《赠卖松人》、《早春山行》、《送酂县董明府之任》、《洛阳道》、《客中》、《寄北客》、等。其中《赠卖松人》一诗写一卖松人想“劚(音zhu逐,砍、掘之意)将寒涧树,卖与翠楼人”,但结果事与愿违,“长安重桃李”(长安人只喜欢桃李,对傲雪凌霜的松树一点兴趣也没有),由此诗人感叹他是“徒染六街尘”,空忙了一场。此诗借事讽世,确能起到遣人深思的效果,因此流传颇广。诗一卷(全唐诗中卷第五百九十五)。 于武陵的作品>>

猜您喜欢

夜泊湘江

于武陵

北风吹楚树,此地独先秋。běi fēng chuī chǔ shù,cǐ dì dú xiān qiū。
何事屈原恨,不随湘水流。hé shì qū yuán hèn,bù suí xiāng shuǐ liú。
凉天生片月,竟夕伴孤舟。liáng tiān shēng piàn yuè,jìng xī bàn gū zhōu。
一作南行客,无成空白头。yī zuò nán xíng kè,wú chéng kōng bái tóu。

客中

于武陵

楚人歌竹枝,游子泪沾衣。chǔ rén gē zhú zhī,yóu zi lèi zhān yī。
异国久为客,寒宵频梦归。yì guó jiǔ wèi kè,hán xiāo pín mèng guī。
一封书未返,千树叶皆飞。yī fēng shū wèi fǎn,qiān shù yè jiē fēi。
南过洞庭水,更应消息稀。nán guò dòng tíng shuǐ,gèng yīng xiāo xī xī。

夜寻僧不遇

于武陵

数歇度烟水,渐非尘俗间。shù xiē dù yān shuǐ,jiàn fēi chén sú jiān。
泉声入秋寺,月色遍寒山。quán shēng rù qiū sì,yuè sè biàn hán shān。
石路几回雪,竹房犹闭关。shí lù jǐ huí xuě,zhú fáng yóu bì guān。
不知双树客,何处与云闲。bù zhī shuāng shù kè,hé chù yǔ yún xián。

访道者不遇

于武陵

人间惟此路,长得绿苔衣。rén jiān wéi cǐ lù,zhǎng dé lǜ tái yī。
及户无行迹,游方应未归。jí hù wú xíng jì,yóu fāng yīng wèi guī。
平生无限事,到此尽知非。píng shēng wú xiàn shì,dào cǐ jǐn zhī fēi。
独倚松门久,阴云昏翠微。dú yǐ sōng mén jiǔ,yīn yún hūn cuì wēi。

赠王隐者山居

于武陵

石室扫无尘,人寰与此分。shí shì sǎo wú chén,rén huán yǔ cǐ fēn。
飞来南浦树,半是华山云。fēi lái nán pǔ shù,bàn shì huá shān yún。
浮世几多事,先生应不闻。fú shì jǐ duō shì,xiān shēng yīng bù wén。
寒山满西日,空照雁成群。hán shān mǎn xī rì,kōng zhào yàn chéng qún。

寄北客

于武陵

穷边足风惨,何处醉楼台?qióng biān zú fēng cǎn,hé chù zuì lóu tái?
家去几千里,月圆十二回。jiā qù jǐ qiān lǐ,yuè yuán shí èr huí。
寒阡随日远,雪路向城开。hán qiān suí rì yuǎn,xuě lù xiàng chéng kāi。
游子久无信,年年空雁来。yóu zi jiǔ wú xìn,nián nián kōng yàn lái。

客中月

于武陵

离家凡几宵,一望一寥寥。lí jiā fán jǐ xiāo,yī wàng yī liáo liáo。
新魄又将满,故乡应渐遥。xīn pò yòu jiāng mǎn,gù xiāng yīng jiàn yáo。
独临彭蠡水,远忆洛阳桥。dú lín péng lí shuǐ,yuǎn yì luò yáng qiáo。
更有乘舟客,悽然亦驻桡。gèng yǒu chéng zhōu kè,qī rán yì zhù ráo。

秋夕闻雁

于武陵

星汉欲沈尽,谁家砧未休。xīng hàn yù shěn jǐn,shuí jiā zhēn wèi xiū。
忽闻凉雁至,如报杜陵秋。hū wén liáng yàn zhì,rú bào dù líng qiū。
千树又黄叶,几人新白头。qiān shù yòu huáng yè,jǐ rén xīn bái tóu。
洞庭今夜客,一半却登舟。dòng tíng jīn yè kè,yī bàn què dēng zhōu。

斜谷道

于武陵

乱峰连叠嶂,千里绿峨峨。luàn fēng lián dié zhàng,qiān lǐ lǜ é é。
蜀国路如此,游人车亦过。shǔ guó lù rú cǐ,yóu rén chē yì guò。
远烟当驿敛,骤雨逐风多。yuǎn yān dāng yì liǎn,zhòu yǔ zhú fēng duō。
独忆紫芝叟,临风歌旧歌。dú yì zǐ zhī sǒu,lín fēng gē jiù gē。

客中览镜

于武陵

何当开此镜,即见发如丝。hé dāng kāi cǐ jìng,jí jiàn fā rú sī。
白日急于水,少年能几时。bái rì jí yú shuǐ,shǎo nián néng jǐ shí。
每逢芳草处,长返故园迟。měi féng fāng cǎo chù,zhǎng fǎn gù yuán chí。
所以多为客,蹉跎欲怨谁。suǒ yǐ duō wèi kè,cuō tuó yù yuàn shuí。

劝酒

于武陵

劝君金屈卮,满酌不须辞。quàn jūn jīn qū zhī,mǎn zhuó bù xū cí。
花发多风雨,人生足别离。huā fā duō fēng yǔ,rén shēng zú bié lí。

长信

于武陵

莫问古宫名,古宫空有城。mò wèn gǔ gōng míng,gǔ gōng kōng yǒu chéng。
惟应东去水,不改旧时声。wéi yīng dōng qù shuǐ,bù gǎi jiù shí shēng。

高楼

于武陵

远天明月出,照此谁家楼。yuǎn tiān míng yuè chū,zhào cǐ shuí jiā lóu。
上有罗衣裳,凉风吹不休。shàng yǒu luó yī shang,liáng fēng chuī bù xiū。

远水

于武陵

悔作望南浦,望中生远愁。huǐ zuò wàng nán pǔ,wàng zhōng shēng yuǎn chóu。
因知人易老,为有水东流。yīn zhī rén yì lǎo,wèi yǒu shuǐ dōng liú。
欲附故乡信,不逢归客舟。yù fù gù xiāng xìn,bù féng guī kè zhōu。
萋萋两岸草,又度一年秋。qī qī liǎng àn cǎo,yòu dù yī nián qiū。
2912