古诗词

早发庐江涂中遇雪寄李侍御

朱庆馀

芦苇声多雁满陂,湿云连野见山稀。lú wěi shēng duō yàn mǎn bēi,shī yún lián yě jiàn shān xī。
遥知将吏相逢处,半是春城贺雪归。yáo zhī jiāng lì xiāng féng chù,bàn shì chūn chéng hè xuě guī。
朱庆馀

朱庆馀

朱庆馀,生卒年不详,名可久,以字行。越州(今浙江绍兴)人,宝历二年(826)进士,官至秘书省校书郎,见《唐诗纪事》卷四六、《唐才子传》卷六,《全唐诗》存其诗两卷。曾作《闺意献张水部》作为参加进士考试的“通榜”,增加中进士的机会。据说张籍读后大为赞赏,写诗回答他说:“越女新装出镜心,自知明艳更沉吟。 齐纨未足时人贵,一曲菱歌值万金。”于是朱庆馀声名大震。 朱庆馀的作品>>

猜您喜欢

宿江馆

朱庆馀

江馆迢遥处,知音信渐赊。jiāng guǎn tiáo yáo chù,zhī yīn xìn jiàn shē。
夜深乡梦觉,窗下月明斜。yè shēn xiāng mèng jué,chuāng xià yuè míng xié。
起雁看荒草,惊波尚白沙。qǐ yàn kàn huāng cǎo,jīng bō shàng bái shā。
那堪动乡思,故国在天涯。nà kān dòng xiāng sī,gù guó zài tiān yá。

早梅

朱庆馀

天然根性异,万物尽难陪。tiān rán gēn xìng yì,wàn wù jǐn nán péi。
自古承春早,严冬斗雪开。zì gǔ chéng chūn zǎo,yán dōng dòu xuě kāi。
艳寒宜雨露,香冷隔尘埃。yàn hán yí yǔ lù,xiāng lěng gé chén āi。
堪把依松竹,良涂一处栽。kān bǎ yī sōng zhú,liáng tú yī chù zāi。

夏日访贞上人院

朱庆馀

炎夏寻灵境,高僧澹荡中。yán xià xún líng jìng,gāo sēng dàn dàng zhōng。
命棋隈绿竹,尽日有清风。mìng qí wēi lǜ zhú,jǐn rì yǒu qīng fēng。
流水离经阁,闲云入梵宫。liú shuǐ lí jīng gé,xián yún rù fàn gōng。
此时祛万虑,直似出尘笼。cǐ shí qū wàn lǜ,zhí shì chū chén lóng。

春日旅次

朱庆馀

林中莺又啭,为客恨因循。lín zhōng yīng yòu zhuàn,wèi kè hèn yīn xún。
故里遥千里,青春过数春。gù lǐ yáo qiān lǐ,qīng chūn guò shù chūn。
弟兄来渐少,岁月去何频。dì xiōng lái jiàn shǎo,suì yuè qù hé pín。
早晚荣归计,中堂会所亲。zǎo wǎn róng guī jì,zhōng táng huì suǒ qīn。

赠至寂禅师

朱庆馀

处世唯披衲,禅门几岁寒。chù shì wéi pī nà,chán mén jǐ suì hán。
法空无所染,性悟不多看。fǎ kōng wú suǒ rǎn,xìng wù bù duō kàn。
竟日门长掩,相逢草自残。jìng rì mén zhǎng yǎn,xiāng féng cǎo zì cán。
有时寻道侣,飞锡度峰峦。yǒu shí xún dào lǚ,fēi xī dù fēng luán。

闲居即事

朱庆馀

深嶂多幽景,闲居野兴清。shēn zhàng duō yōu jǐng,xián jū yě xīng qīng。
满庭秋雨过,连夜绿苔生。mǎn tíng qiū yǔ guò,lián yè lǜ tái shēng。
石面横琴坐,松阴采药行。shí miàn héng qín zuò,sōng yīn cǎi yào xíng。
超然尘事外,不似绊浮名。chāo rán chén shì wài,bù shì bàn fú míng。

废宅花

朱庆馀

数树荒庭上,芬芳映绿苔。shù shù huāng tíng shàng,fēn fāng yìng lǜ tái。
自缘逢暖发,不是为人开。zì yuán féng nuǎn fā,bù shì wèi rén kāi。
色艳莺犹在,香消蝶已回。sè yàn yīng yóu zài,xiāng xiāo dié yǐ huí。
相从无胜事,谁向此倾杯。xiāng cóng wú shèng shì,shuí xiàng cǐ qīng bēi。

寄友人

朱庆馀

当代知音少,相思在此身。dāng dài zhī yīn shǎo,xiāng sī zài cǐ shēn。
一分南北路,长问往来人。yī fēn nán běi lù,zhǎng wèn wǎng lái rén。
是处应为客,何门许扫尘。shì chù yīng wèi kè,hé mén xǔ sǎo chén。
凭书正惆怅,蜀魄数声新。píng shū zhèng chóu chàng,shǔ pò shù shēng xīn。

涂中感怀

朱庆馀

世上名利牵,涂中意惨然。shì shàng míng lì qiān,tú zhōng yì cǎn rán。
到家能几日,为客便经年。dào jiā néng jǐ rì,wèi kè biàn jīng nián。
迹似萍随水,情同鹤在田。jì shì píng suí shuǐ,qíng tóng hè zài tián。
何当功业遂,归路下遥天。hé dāng gōng yè suì,guī lù xià yáo tiān。

赠道者

朱庆馀

独住神仙境,门当瀑布开。dú zhù shén xiān jìng,mén dāng pù bù kāi。
地多临水石,行不惹尘埃。dì duō lín shuǐ shí,xíng bù rě chén āi。
风起松花散,琴鸣鹤翅回。fēng qǐ sōng huā sàn,qín míng hè chì huí。
还归九天上,时有故人来。hái guī jiǔ tiān shàng,shí yǒu gù rén lái。

长安春日野中

朱庆馀

青春思楚地,闲步出秦城。qīng chūn sī chǔ dì,xián bù chū qín chéng。
满眼是岐路,何年见弟兄。mǎn yǎn shì qí lù,hé nián jiàn dì xiōng。
烟霞装媚景,霄汉指前程。yān xiá zhuāng mèi jǐng,xiāo hàn zhǐ qián chéng。
尽日徘徊处,归鸿过玉京。jǐn rì pái huái chù,guī hóng guò yù jīng。

长城

朱庆馀

秦帝防胡虏,关心倍可嗟。qín dì fáng hú lǔ,guān xīn bèi kě jiē。
一人如有德,四海尽为家。yī rén rú yǒu dé,sì hǎi jǐn wèi jiā。
往事乾坤在,荒基草木遮。wǎng shì qián kūn zài,huāng jī cǎo mù zhē。
至今徒者骨,犹自哭风沙。zhì jīn tú zhě gǔ,yóu zì kū fēng shā。

留别卢玄休归荆门

朱庆馀

江边离别心,言罢各沾襟。jiāng biān lí bié xīn,yán bà gè zhān jīn。
以我去帆远,知君离恨深。yǐ wǒ qù fān yuǎn,zhī jūn lí hèn shēn。
云开孤岛出,浪起白鸥沈。yún kāi gū dǎo chū,làng qǐ bái ōu shěn。
更作来年约,阳台许伴寻。gèng zuò lái nián yuē,yáng tái xǔ bàn xún。

贺张水部员外拜命

朱庆馀

省中官最美,无似水曹郎。shěng zhōng guān zuì měi,wú shì shuǐ cáo láng。
前代佳名逊,当时重姓张。qián dài jiā míng xùn,dāng shí zhòng xìng zhāng。
白须吟丽句,红叶吐朝阳。bái xū yín lì jù,hóng yè tǔ cháo yáng。
徒有归山意,君恩未可忘。tú yǒu guī shān yì,jūn ēn wèi kě wàng。

送璧州刘使君

朱庆馀

王府登朝后,巴乡典郡新。wáng fǔ dēng cháo hòu,bā xiāng diǎn jùn xīn。
江分入峡路,山见采鞭人。jiāng fēn rù xiá lù,shān jiàn cǎi biān rén。
旧业孤城梦,生祠几处身。jiù yè gū chéng mèng,shēng cí jǐ chù shēn。
知君素清俭,料得却来贫。zhī jūn sù qīng jiǎn,liào dé què lái pín。