古诗词

郭震

秋风凛凛月依依,飞过高梧影里时。qiū fēng lǐn lǐn yuè yī yī,fēi guò gāo wú yǐng lǐ shí。
暗处若教同众类,世间争得有人知。àn chù ruò jiào tóng zhòng lèi,shì jiān zhēng dé yǒu rén zhī。

郭震

郭震一般指郭元振。郭元振(656年-713年),名震,字元振,以字行,魏州贵乡(今河北省邯郸市大名县)人,唐朝名将、宰相。郭元振进士出身,授通泉县尉,后得到武则天的赞赏,被任命为右武卫铠曹参军,又进献离间计,使得吐蕃发生内乱。唐玄宗骊山讲武,郭元振因军容不整之罪,被流放新州,后在赴任饶州司马途中,抑郁病逝。 郭震的作品>>

猜您喜欢

莲花

郭震

脸腻香薰似有情,世间何物比轻盈。liǎn nì xiāng xūn shì yǒu qíng,shì jiān hé wù bǐ qīng yíng。
湘妃雨后来池看,碧玉盘中弄水晶。xiāng fēi yǔ hòu lái chí kàn,bì yù pán zhōng nòng shuǐ jīng。

题龙华山

郭震

昔年曾到此山来,百鸟声中酒一杯。xī nián céng dào cǐ shān lái,bǎi niǎo shēng zhōng jiǔ yī bēi。
最好寺边开眼处,段文昌有读书台。zuì hǎo sì biān kāi yǎn chù,duàn wén chāng yǒu dú shū tái。

纸窗

郭震

偏宜酥壁称闲情,白似溪云薄似冰。piān yí sū bì chēng xián qíng,bái shì xī yún báo shì bīng。
不是野人嫌月色,免教风弄读书灯。bù shì yě rén xián yuè sè,miǎn jiào fēng nòng dú shū dēng。

渔者

郭震

江柳弄风颦翠黛,山光着雨湿胭脂。jiāng liǔ nòng fēng pín cuì dài,shān guāng zhe yǔ shī yān zhī。
却收短棹拈长笛,一叶舟中仰面吹。què shōu duǎn zhào niān zhǎng dí,yī yè zhōu zhōng yǎng miàn chuī。

老卒

郭震

老来弓剑喜离身,说着沙场更怆神。lǎo lái gōng jiàn xǐ lí shēn,shuō zhe shā chǎng gèng chuàng shén。
任使将军全得胜,归时须少去时人。rèn shǐ jiāng jūn quán dé shèng,guī shí xū shǎo qù shí rén。

海棠

郭震

又随桃李一时荣,不逐东风处处生。yòu suí táo lǐ yī shí róng,bù zhú dōng fēng chù chù shēng。
疑是四方嫌不种,教于蜀地独垂名。yí shì sì fāng xián bù zhǒng,jiào yú shǔ dì dú chuí míng。

宿渔家

郭震

几代生涯傍海涯,两三间屋盖芦花。jǐ dài shēng yá bàng hǎi yá,liǎng sān jiān wū gài lú huā。
灯前笑说归来夜,明月随船送到家。dēng qián xiào shuō guī lái yè,míng yuè suí chuán sòng dào jiā。

诗二首

郭震

流落天涯与海涯,旧山终日恨归迟。liú luò tiān yá yǔ hǎi yá,jiù shān zhōng rì hèn guī chí。
思量却得蹉跎力,会尽人间一肚皮。sī liàng què dé cuō tuó lì,huì jǐn rén jiān yī dù pí。

诗二首

郭震

江楼四面立屏风,到此诗家合用功。jiāng lóu sì miàn lì píng fēng,dào cǐ shī jiā hé yòng gōng。
沽酒店藏花影内,打渔村在浪声中。gū jiǔ diàn cáng huā yǐng nèi,dǎ yú cūn zài làng shēng zhōng。

同徐员外除太子舍人寓直之作

郭震

太子擅元良,宫臣命伟长。tài zi shàn yuán liáng,gōng chén mìng wěi zhǎng。
除荣辞会府,直宿总书坊。chú róng cí huì fǔ,zhí sù zǒng shū fāng。
露湿幽岩桂,风吹便坐桑。lù shī yōu yán guì,fēng chuī biàn zuò sāng。
阁连云一色,池带月重光。gé lián yún yī sè,chí dài yuè zhòng guāng。
叶死兰无气,荷枯水不香。yè sǐ lán wú qì,hé kū shuǐ bù xiāng。
遥闻秋兴作,言是晋中郎。yáo wén qiū xīng zuò,yán shì jìn zhōng láng。

古剑篇

郭震

君不见昆吾铁冶飞炎烟,红光紫气俱赫然。jūn bù jiàn kūn wú tiě yě fēi yán yān,hóng guāng zǐ qì jù hè rán。
良工锻鍊凡几年,铸得宝剑名龙泉。liáng gōng duàn liàn fán jǐ nián,zhù dé bǎo jiàn míng lóng quán。
龙泉颜色如霜雪,良工咨嗟叹奇绝。lóng quán yán sè rú shuāng xuě,liáng gōng zī jiē tàn qí jué。
琉璃玉匣吐莲花,错镂金环映明月。liú lí yù xiá tǔ lián huā,cuò lòu jīn huán yìng míng yuè。
正逢天下无风尘,幸得周防君子身。zhèng féng tiān xià wú fēng chén,xìng dé zhōu fáng jūn zi shēn。
精光黯黯青蛇色,文章片片绿龟鳞。jīng guāng àn àn qīng shé sè,wén zhāng piàn piàn lǜ guī lín。
非直结交游侠子,亦曾亲近英雄人。fēi zhí jié jiāo yóu xiá zi,yì céng qīn jìn yīng xióng rén。
何言中路遭弃捐,零落漂沦古狱边。hé yán zhōng lù zāo qì juān,líng luò piāo lún gǔ yù biān。
虽复尘埋无所用,犹能夜夜气冲天。suī fù chén mái wú suǒ yòng,yóu néng yè yè qì chōng tiān。

十月乐游诗

郭震

十月严阴盛,霜气下玉台。shí yuè yán yīn shèng,shuāng qì xià yù tái。
罗衣羞自解,绮帐待君开。luó yī xiū zì jiě,qǐ zhàng dài jūn kāi。
银箭更筹缓,金炉香气来。yín jiàn gèng chóu huǎn,jīn lú xiāng qì lái。
愁仍夜未几,已使炭成灰。chóu réng yè wèi jǐ,yǐ shǐ tàn chéng huī。

子夜四时歌六首·冬歌

郭震

北极严气升,南至温风谢。běi jí yán qì shēng,nán zhì wēn fēng xiè。
调丝竞短歌,拂枕怜长夜。diào sī jìng duǎn gē,fú zhěn lián zhǎng yè。
帷横双翡翠,被卷两鸳鸯。wéi héng shuāng fěi cuì,bèi juǎn liǎng yuān yāng。
婉态不自得,宛转君王床。wǎn tài bù zì dé,wǎn zhuǎn jūn wáng chuáng。

杂曲歌辞春江曲

郭震

江水春沉沉,上有双竹林。jiāng shuǐ chūn chén chén,shàng yǒu shuāng zhú lín。
竹叶坏水色,郎亦坏人心。zhú yè huài shuǐ sè,láng yì huài rén xīn。
2912