古诗词

同王维集青龙寺昙壁上人兄院五韵

王昌龄

本来清净所,竹树引幽阴。běn lái qīng jìng suǒ,zhú shù yǐn yōu yīn。
檐外含山翠,人间出世心。yán wài hán shān cuì,rén jiān chū shì xīn。
圆通无有象,圣境不能侵。yuán tōng wú yǒu xiàng,shèng jìng bù néng qīn。
真是吾兄法,何妨友弟深。zhēn shì wú xiōng fǎ,hé fáng yǒu dì shēn。
天香自然会,灵异识钟音。tiān xiāng zì rán huì,líng yì shí zhōng yīn。
王昌龄

王昌龄

王昌龄 (698— 756),字少伯,河东晋阳(今山西太原)人。盛唐著名边塞诗人,后人誉为“七绝圣手”。早年贫贱,困于农耕,年近不惑,始中进士。初任秘书省校书郎,又中博学宏辞,授汜水尉,因事贬岭南。与李白、高适、王维、王之涣、岑参等交厚。开元末返长安,改授江宁丞。被谤谪龙标尉。安史乱起,为刺史闾丘所杀。其诗以七绝见长,尤以登第之前赴西北边塞所作边塞诗最著,有“诗家夫子王江宁”之誉(亦有“诗家天子王江宁”的说法)。 王昌龄的作品>>

猜您喜欢

塞下曲四首

王昌龄

边头何惨惨,已葬霍将军。biān tóu hé cǎn cǎn,yǐ zàng huò jiāng jūn。
部曲皆相吊,燕南代北闻。bù qū jiē xiāng diào,yàn nán dài běi wén。
功勋多被黜,兵马亦寻分。gōng xūn duō bèi chù,bīng mǎ yì xún fēn。
更遣黄龙戍,唯当哭塞云。gèng qiǎn huáng lóng shù,wéi dāng kū sāi yún。

塞下曲

王昌龄

秋风夜渡河,吹却雁门桑。qiū fēng yè dù hé,chuī què yàn mén sāng。
遥见胡地猎,鞲马宿严霜。yáo jiàn hú dì liè,gōu mǎ sù yán shuāng。
五道分兵去,孤军百战场。wǔ dào fēn bīng qù,gū jūn bǎi zhàn chǎng。
功多翻下狱,士卒但心伤。gōng duō fān xià yù,shì zú dàn xīn shāng。

长歌行

王昌龄

旷野饶悲风,飕飕黄蒿草。kuàng yě ráo bēi fēng,sōu sōu huáng hāo cǎo。
系马倚白杨,谁知我怀抱。xì mǎ yǐ bái yáng,shuí zhī wǒ huái bào。
所是同袍者,相逢尽衰老。suǒ shì tóng páo zhě,xiāng féng jǐn shuāi lǎo。
北登汉家陵,南望长安道。běi dēng hàn jiā líng,nán wàng zhǎng ān dào。
下有枯树根,上有鼯鼠窠。xià yǒu kū shù gēn,shàng yǒu wú shǔ kē。
高皇子孙尽,千载无人过。gāo huáng zi sūn jǐn,qiān zài wú rén guò。
宝玉频发掘,精灵其奈何?bǎo yù pín fā jué,jīng líng qí nài hé?
人生须达命,有酒且长歌。rén shēng xū dá mìng,yǒu jiǔ qiě zhǎng gē。

悲哉行

王昌龄

勿听白头吟,人间易忧怨。wù tīng bái tóu yín,rén jiān yì yōu yuàn。
若非沧浪子,安得从所愿。ruò fēi cāng làng zi,ān dé cóng suǒ yuàn。
北上太行山,临风阅吹万。běi shàng tài xíng shān,lín fēng yuè chuī wàn。
长云数千里,倏忽还肤寸。zhǎng yún shù qiān lǐ,shū hū hái fū cùn。
观其微灭时,精意莫能论。guān qí wēi miè shí,jīng yì mò néng lùn。
百年不容息,是处生意蔓。bǎi nián bù róng xī,shì chù shēng yì màn。
始悟海上人,辞君永飞遁。shǐ wù hǎi shàng rén,cí jūn yǒng fēi dùn。

古意

王昌龄

桃花四面发,桃叶一枝开。táo huā sì miàn fā,táo yè yī zhī kāi。
欲暮黄鹂啭,伤心玉镜台。yù mù huáng lí zhuàn,shāng xīn yù jìng tái。
清筝向明月,半夜春风来。qīng zhēng xiàng míng yuè,bàn yè chūn fēng lái。

放歌行

王昌龄

南渡洛阳津,西望十二楼。nán dù luò yáng jīn,xī wàng shí èr lóu。
明堂坐天子,月朔朝诸侯。míng táng zuò tiān zi,yuè shuò cháo zhū hóu。
清乐动千门,皇风被九州。qīng lè dòng qiān mén,huáng fēng bèi jiǔ zhōu。
庆云从东来,泱漭抱日流。qìng yún cóng dōng lái,yāng mǎng bào rì liú。
升平贵论道,文墨将何求?shēng píng guì lùn dào,wén mò jiāng hé qiú?
有诏徵草泽,微诚将献谋。yǒu zhào zhēng cǎo zé,wēi chéng jiāng xiàn móu。
冠冕如星罗,拜揖曹与周。guān miǎn rú xīng luó,bài yī cáo yǔ zhōu。
望尘非吾事,入赋且迟留。wàng chén fēi wú shì,rù fù qiě chí liú。
幸蒙国士识,因脱负薪裘。xìng méng guó shì shí,yīn tuō fù xīn qiú。
今者放歌行,以慰梁甫愁。jīn zhě fàng gē xíng,yǐ wèi liáng fǔ chóu。
但营数斗禄,奉养每丰羞。dàn yíng shù dòu lù,fèng yǎng měi fēng xiū。
若得金膏遂,飞云亦何俦。ruò dé jīn gāo suì,fēi yún yì hé chóu。

越女

王昌龄

越女作桂舟,还将桂为楫。yuè nǚ zuò guì zhōu,hái jiāng guì wèi jí。
湖上水渺漫,清江不可涉。hú shàng shuǐ miǎo màn,qīng jiāng bù kě shè。
摘取芙蓉花,莫摘芙蓉叶。zhāi qǔ fú róng huā,mò zhāi fú róng yè。
将归问夫婿,颜色何如妾。jiāng guī wèn fū xù,yán sè hé rú qiè。

郑县宿陶太公馆中赠冯六元二

王昌龄

儒有轻王侯,脱略当世务。rú yǒu qīng wáng hóu,tuō lüè dāng shì wù。
本家蓝田下,非为渔弋故。běn jiā lán tián xià,fēi wèi yú yì gù。
无何困躬耕,且欲驰永路。wú hé kùn gōng gēng,qiě yù chí yǒng lù。
幽居与君近,出谷同所骛。yōu jū yǔ jūn jìn,chū gǔ tóng suǒ wù。
昨日辞石门,五年变秋露。zuó rì cí shí mén,wǔ nián biàn qiū lù。
云龙未相感,干谒亦已屡。yún lóng wèi xiāng gǎn,gàn yè yì yǐ lǚ。
子为黄绶羁,余忝蓬山顾。zi wèi huáng shòu jī,yú tiǎn péng shān gù。
京门望西岳,百里见郊树。jīng mén wàng xī yuè,bǎi lǐ jiàn jiāo shù。
飞雨祠上来,霭然关中暮。fēi yǔ cí shàng lái,ǎi rán guān zhōng mù。
驱车郑城宿,秉烛论往素。qū chē zhèng chéng sù,bǐng zhú lùn wǎng sù。
山月出华阴,开此河渚雾。shān yuè chū huá yīn,kāi cǐ hé zhǔ wù。
清光比故人,豁达展心晤。qīng guāng bǐ gù rén,huō dá zhǎn xīn wù。
冯公尚戢翼,元子仍局步。féng gōng shàng jí yì,yuán zi réng jú bù。
拂衣易为高,沦迹难有趣。fú yī yì wèi gāo,lún jì nán yǒu qù。
张范善终始,吾等岂不慕。zhāng fàn shàn zhōng shǐ,wú děng qǐ bù mù。
罢酒当凉风,屈伸备冥数。bà jiǔ dāng liáng fēng,qū shēn bèi míng shù。

听弹风入松阕赠杨补阙

王昌龄

商风入我弦,夜竹深有露。shāng fēng rù wǒ xián,yè zhú shēn yǒu lù。
弦悲与林寂,清景不可度。xián bēi yǔ lín jì,qīng jǐng bù kě dù。
寥落幽居心,飕飗青松树。liáo luò yōu jū xīn,sōu liú qīng sōng shù。
松风吹草白,溪水寒日暮。sōng fēng chuī cǎo bái,xī shuǐ hán rì mù。
声意去复还,九变待一顾。shēng yì qù fù hái,jiǔ biàn dài yī gù。
空山多雨雪,独立君始悟。kōng shān duō yǔ xuě,dú lì jūn shǐ wù。

送刘慎虚归取宏词解

王昌龄

太清闻海鹤,游子引乡眄。tài qīng wén hǎi hè,yóu zi yǐn xiāng miǎn。
声随羽仪远,势与归云便。shēng suí yǔ yí yuǎn,shì yǔ guī yún biàn。
青桂春再荣,白云暮来变。qīng guì chūn zài róng,bái yún mù lái biàn。
迁飞在礼仪,岂复泪如霰。qiān fēi zài lǐ yí,qǐ fù lèi rú xiàn。

巴陵别刘处士

王昌龄

刘生隐岳阳,心远洞庭水。liú shēng yǐn yuè yáng,xīn yuǎn dòng tíng shuǐ。
偃帆入山郭,一宿楚云里。yǎn fān rù shān guō,yī sù chǔ yún lǐ。
竹映秋馆深,月寒江风起。zhú yìng qiū guǎn shēn,yuè hán jiāng fēng qǐ。
烟波桂阳接,日夕数千里。yān bō guì yáng jiē,rì xī shù qiān lǐ。
袅袅清夜猿,孤舟坐如此。niǎo niǎo qīng yè yuán,gū zhōu zuò rú cǐ。
湘中有来雁,雨雪候音旨。xiāng zhōng yǒu lái yàn,yǔ xuě hòu yīn zhǐ。

宿裴氏山庄

王昌龄

苍苍竹林暮,吾亦知所投。cāng cāng zhú lín mù,wú yì zhī suǒ tóu。
静坐山斋月,清溪闻远流。jìng zuò shān zhāi yuè,qīng xī wén yuǎn liú。
西峰下微雨,向晓白云收。xī fēng xià wēi yǔ,xiàng xiǎo bái yún shōu。
遂解尘中组,终南春可游。suì jiě chén zhōng zǔ,zhōng nán chūn kě yóu。

咏史

王昌龄

荷畚至洛阳,杖策游北门。hé běn zhì luò yáng,zhàng cè yóu běi mén。
天下尽兵甲,豺狼满中原。tiān xià jǐn bīng jiǎ,chái láng mǎn zhōng yuán。
明夷方遘患,顾我徒崩奔。míng yí fāng gòu huàn,gù wǒ tú bēng bēn。
自惭菲薄才,误蒙国士恩。zì cán fēi báo cái,wù méng guó shì ēn。
位重任亦重,时危志弥敦。wèi zhòng rèn yì zhòng,shí wēi zhì mí dūn。
西北未及终,东南不可吞。xī běi wèi jí zhōng,dōng nán bù kě tūn。
进则耻保躬,退乃为触藩。jìn zé chǐ bǎo gōng,tuì nǎi wèi chù fān。
叹息嵩山老,而后知其尊。tàn xī sōng shān lǎo,ér hòu zhī qí zūn。

杂兴

王昌龄

握中铜匕首,粉剉楚山铁。wò zhōng tóng bǐ shǒu,fěn cuò chǔ shān tiě。
义士频报雠,杀人不曾缺。yì shì pín bào chóu,shā rén bù céng quē。
可悲燕丹事,终被狼虎灭。kě bēi yàn dān shì,zhōng bèi láng hǔ miè。
一举无两全,荆轲遂为血。yī jǔ wú liǎng quán,jīng kē suì wèi xuè。
诚知匹夫勇,何取万人杰。chéng zhī pǐ fū yǒng,hé qǔ wàn rén jié。
无道吞诸侯,坐见九州裂。wú dào tūn zhū hóu,zuò jiàn jiǔ zhōu liè。

秋兴

王昌龄

日暮西北堂,凉风洗修木。rì mù xī běi táng,liáng fēng xǐ xiū mù。
著书在南窗,门馆常肃肃。zhù shū zài nán chuāng,mén guǎn cháng sù sù。
苔草延古意,视听转幽独。tái cǎo yán gǔ yì,shì tīng zhuǎn yōu dú。
或问余所营,刈黍就寒谷。huò wèn yú suǒ yíng,yì shǔ jiù hán gǔ。