古诗词

宿灞上寄侍御玙弟

王昌龄

独饮灞上亭,寒山青门外。dú yǐn bà shàng tíng,hán shān qīng mén wài。
长云骤落日,桑枣寂已晦。zhǎng yún zhòu luò rì,sāng zǎo jì yǐ huì。
古人驱驰者,宿此凡几代。gǔ rén qū chí zhě,sù cǐ fán jǐ dài。
佐邑由东南,岂不知进退。zuǒ yì yóu dōng nán,qǐ bù zhī jìn tuì。
吾宗秉全璞,楚得璆琳最。wú zōng bǐng quán pú,chǔ dé qiú lín zuì。
茅山就一征,柏署起三载。máo shān jiù yī zhēng,bǎi shǔ qǐ sān zài。
道契非物理,神交无留碍。dào qì fēi wù lǐ,shén jiāo wú liú ài。
知我沧溟心,脱略腐儒辈。zhī wǒ cāng míng xīn,tuō lüè fǔ rú bèi。
孟冬銮舆出,阳谷群臣会。mèng dōng luán yú chū,yáng gǔ qún chén huì。
半夜驰道喧,五侯拥轩盖。bàn yè chí dào xuān,wǔ hóu yōng xuān gài。
是时燕齐客,献术蓬瀛内。shì shí yàn qí kè,xiàn shù péng yíng nèi。
甚悦我皇心,得与王母对。shén yuè wǒ huáng xīn,dé yǔ wáng mǔ duì。
贱臣欲干谒,稽首期殒碎。jiàn chén yù gàn yè,jī shǒu qī yǔn suì。
哲弟感我情,问易穷否泰。zhé dì gǎn wǒ qíng,wèn yì qióng fǒu tài。
良马足尚踠,宝刀光未淬。liáng mǎ zú shàng wǎn,bǎo dāo guāng wèi cuì。
昨闻羽书飞,兵气连朔塞。zuó wén yǔ shū fēi,bīng qì lián shuò sāi。
诸将多失律,庙堂始追悔。zhū jiāng duō shī lǜ,miào táng shǐ zhuī huǐ。
安能召书生,愿得论要害。ān néng zhào shū shēng,yuàn dé lùn yào hài。
戎夷非草木,侵逐使狼狈。róng yí fēi cǎo mù,qīn zhú shǐ láng bèi。
虽有屠城功,亦有降虏辈。suī yǒu tú chéng gōng,yì yǒu jiàng lǔ bèi。
兵粮如山积,恩泽如雨霈。bīng liáng rú shān jī,ēn zé rú yǔ pèi。
羸卒不可兴,碛地无足爱。léi zú bù kě xīng,qì dì wú zú ài。
若用匹夫策,坐令军围溃。ruò yòng pǐ fū cè,zuò lìng jūn wéi kuì。
不费黄金资,宁求白璧赉。bù fèi huáng jīn zī,níng qiú bái bì lài。
明主忧既远,边事亦可大。míng zhǔ yōu jì yuǎn,biān shì yì kě dà。
荷宠务推诚,离言深慷慨。hé chǒng wù tuī chéng,lí yán shēn kāng kǎi。
霜摇直指草,烛引明光佩。shuāng yáo zhí zhǐ cǎo,zhú yǐn míng guāng pèi。
公论日夕阻,朝廷蹉跎会。gōng lùn rì xī zǔ,cháo tíng cuō tuó huì。
孤城海门月,万里流光带。gū chéng hǎi mén yuè,wàn lǐ liú guāng dài。
不应百尺松,空老钟山霭。bù yīng bǎi chǐ sōng,kōng lǎo zhōng shān ǎi。
王昌龄

王昌龄

王昌龄 (698— 756),字少伯,河东晋阳(今山西太原)人。盛唐著名边塞诗人,后人誉为“七绝圣手”。早年贫贱,困于农耕,年近不惑,始中进士。初任秘书省校书郎,又中博学宏辞,授汜水尉,因事贬岭南。与李白、高适、王维、王之涣、岑参等交厚。开元末返长安,改授江宁丞。被谤谪龙标尉。安史乱起,为刺史闾丘所杀。其诗以七绝见长,尤以登第之前赴西北边塞所作边塞诗最著,有“诗家夫子王江宁”之誉(亦有“诗家天子王江宁”的说法)。 王昌龄的作品>>

猜您喜欢

秋兴

王昌龄

日暮西北堂,凉风洗修木。rì mù xī běi táng,liáng fēng xǐ xiū mù。
著书在南窗,门馆常肃肃。zhù shū zài nán chuāng,mén guǎn cháng sù sù。
苔草延古意,视听转幽独。tái cǎo yán gǔ yì,shì tīng zhuǎn yōu dú。
或问余所营,刈黍就寒谷。huò wèn yú suǒ yíng,yì shǔ jiù hán gǔ。

独游

王昌龄

林卧情每闲,独游景常晏。lín wò qíng měi xián,dú yóu jǐng cháng yàn。
时从灞陵下,垂钓往南涧。shí cóng bà líng xià,chuí diào wǎng nán jiàn。
手携双鲤鱼,目送千里雁。shǒu xié shuāng lǐ yú,mù sòng qiān lǐ yàn。
悟彼飞有适,知此罹忧患。wù bǐ fēi yǒu shì,zhī cǐ lí yōu huàn。
放之清冷泉,因得省疏慢。fàng zhī qīng lěng quán,yīn dé shěng shū màn。
永怀青岑客,回首白云间。yǒng huái qīng cén kè,huí shǒu bái yún jiān。
神超物无违,岂系名与宦。shén chāo wù wú wéi,qǐ xì míng yǔ huàn。

香积寺礼拜万回平等二圣僧塔

王昌龄

真无御化来,借有乘化归。zhēn wú yù huà lái,jiè yǒu chéng huà guī。
如彼双塔内,孰能知是非。rú bǐ shuāng tǎ nèi,shú néng zhī shì fēi。
愚也骇苍生,圣哉为帝师。yú yě hài cāng shēng,shèng zāi wèi dì shī。
当为时世出,不由天地资。dāng wèi shí shì chū,bù yóu tiān dì zī。
万回主此方,平等性无违。wàn huí zhǔ cǐ fāng,píng děng xìng wú wéi。
今我一礼心,亿劫同不移。jīn wǒ yī lǐ xīn,yì jié tóng bù yí。
肃肃松柏下,诸天来有时。sù sù sōng bǎi xià,zhū tiān lái yǒu shí。

就道士问周易参同契

王昌龄

仙人骑白鹿,发短耳何长。xiān rén qí bái lù,fā duǎn ěr hé zhǎng。
时余采菖蒲,忽见嵩之阳。shí yú cǎi chāng pú,hū jiàn sōng zhī yáng。
稽首求丹经,乃出怀中方。jī shǒu qiú dān jīng,nǎi chū huái zhōng fāng。
披读了不悟,归来问嵇康。pī dú le bù wù,guī lái wèn jī kāng。
嗟余无道骨,发我入太行。jiē yú wú dào gǔ,fā wǒ rù tài xíng。

诸官游招隐寺

王昌龄

山馆人已空,青萝换风雨。shān guǎn rén yǐ kōng,qīng luó huàn fēng yǔ。
自从永明世,月向龙宫吐。zì cóng yǒng míng shì,yuè xiàng lóng gōng tǔ。
凿井长幽泉,白云今如古。záo jǐng zhǎng yōu quán,bái yún jīn rú gǔ。
应真坐松柏,锡杖挂窗户。yīng zhēn zuò sōng bǎi,xī zhàng guà chuāng hù。
口云七十馀,能救诸有苦。kǒu yún qī shí yú,néng jiù zhū yǒu kǔ。
回指岩树花,如闻道场鼓。huí zhǐ yán shù huā,rú wén dào chǎng gǔ。
金色身坏灭,真如性无主。jīn sè shēn huài miè,zhēn rú xìng wú zhǔ。
僚友同一心,清光遣谁取。liáo yǒu tóng yī xīn,qīng guāng qiǎn shuí qǔ。

宴南亭

王昌龄

寒江映村林,亭上纳鲜洁。hán jiāng yìng cūn lín,tíng shàng nà xiān jié。
楚客共闲饮,静坐金管阕。chǔ kè gòng xián yǐn,jìng zuò jīn guǎn què。
酣竟日入山,暝来云归穴。hān jìng rì rù shān,míng lái yún guī xué。
城楼空杳霭,猿鸟备清切。chéng lóu kōng yǎo ǎi,yuán niǎo bèi qīng qiè。
物状如丝纶,上心为予决。wù zhuàng rú sī lún,shàng xīn wèi yǔ jué。
访君东溪事,早晚樵路绝。fǎng jūn dōng xī shì,zǎo wǎn qiáo lù jué。

何九于客舍集

王昌龄

客有住桂阳,亦如巢林鸟。kè yǒu zhù guì yáng,yì rú cháo lín niǎo。
罍觞且终宴,功业曾未了。léi shāng qiě zhōng yàn,gōng yè céng wèi le。
山月空霁时,江明高楼晓。shān yuè kōng jì shí,jiāng míng gāo lóu xiǎo。
门前泊舟楫,行次入松筱。mén qián pō zhōu jí,xíng cì rù sōng xiǎo。
此意投赠君,沧波风袅袅。cǐ yì tóu zèng jūn,cāng bō fēng niǎo niǎo。

洛阳尉刘晏与府掾

王昌龄

良友呼我宿,月明悬天宫。liáng yǒu hū wǒ sù,yuè míng xuán tiān gōng。
道安风尘外,洒扫青林中。dào ān fēng chén wài,sǎ sǎo qīng lín zhōng。
削去府县理,豁然神机空。xuē qù fǔ xiàn lǐ,huō rán shén jī kōng。
自从三湘还,始得今夕同。zì cóng sān xiāng hái,shǐ dé jīn xī tóng。
旧居太行北,远宦沧溟东。jiù jū tài xíng běi,yuǎn huàn cāng míng dōng。
各有四方事,白云处处通。gè yǒu sì fāng shì,bái yún chù chù tōng。

观江淮名胜图

王昌龄

刻意吟云山,尤知隐沦妙。kè yì yín yún shān,yóu zhī yǐn lún miào。
远公何为者,再诣临海峤。yuǎn gōng hé wèi zhě,zài yì lín hǎi jiào。
而我高其风,披图得遗照。ér wǒ gāo qí fēng,pī tú dé yí zhào。
援毫无逃境,遂展千里眺。yuán háo wú táo jìng,suì zhǎn qiān lǐ tiào。
淡扫荆门烟,明标赤城烧。dàn sǎo jīng mén yān,míng biāo chì chéng shāo。
青葱林间岭,隐见淮海徼。qīng cōng lín jiān lǐng,yǐn jiàn huái hǎi jiǎo。
但指香炉顶,无闻白猿啸。dàn zhǐ xiāng lú dǐng,wú wén bái yuán xiào。
沙门既云灭,独往岂殊调。shā mén jì yún miè,dú wǎng qǐ shū diào。
感对怀拂衣,胡宁事渔钓。gǎn duì huái fú yī,hú níng shì yú diào。
安期始遗舄,千古谢荣耀。ān qī shǐ yí xì,qiān gǔ xiè róng yào。
投迹庶可齐,沧浪有孤棹。tóu jì shù kě qí,cāng làng yǒu gū zhào。

灞上闲居

王昌龄

鸿都有归客,偃卧滋阳村。hóng dōu yǒu guī kè,yǎn wò zī yáng cūn。
轩冕无枉顾,清川照我门。xuān miǎn wú wǎng gù,qīng chuān zhào wǒ mén。
空林网夕阳,寒鸟赴荒园。kōng lín wǎng xī yáng,hán niǎo fù huāng yuán。
廓落时得意,怀哉莫与言。kuò luò shí dé yì,huái zāi mò yǔ yán。
庭前有孤鹤,欲啄常翩翻。tíng qián yǒu gū hè,yù zhuó cháng piān fān。
为我衔素书,吊彼颜与原。wèi wǒ xián sù shū,diào bǐ yán yǔ yuán。
二君既不朽,所以慰其魂。èr jūn jì bù xiǔ,suǒ yǐ wèi qí hún。

风凉原上作

王昌龄

阴岑宿云归,烟雾湿松柏。yīn cén sù yún guī,yān wù shī sōng bǎi。
风凄日初晓,下岭望川泽。fēng qī rì chū xiǎo,xià lǐng wàng chuān zé。
远山无晦明,秋水千里白。yuǎn shān wú huì míng,qiū shuǐ qiān lǐ bái。
佳气盘未央,圣人在凝碧。jiā qì pán wèi yāng,shèng rén zài níng bì。
关门阻天下,信是帝王宅。guān mén zǔ tiān xià,xìn shì dì wáng zhái。
海内方晏然,庙堂有奇策。hǎi nèi fāng yàn rán,miào táng yǒu qí cè。
时贞守全运,罢去游说客。shí zhēn shǒu quán yùn,bà qù yóu shuō kè。
予忝兰台人,幽寻免贻责。yǔ tiǎn lán tái rén,yōu xún miǎn yí zé。

裴六书堂

王昌龄

闲堂闭空阴,竹林但清响。xián táng bì kōng yīn,zhú lín dàn qīng xiǎng。
窗下长啸客,区中无遗想。chuāng xià zhǎng xiào kè,qū zhōng wú yí xiǎng。
经纶精微言,兼济当独往。jīng lún jīng wēi yán,jiān jì dāng dú wǎng。

江上闻笛

王昌龄

横笛怨江月,扁舟何处寻。héng dí yuàn jiāng yuè,biǎn zhōu hé chù xún。
声长楚山外,曲绕胡关深。shēng zhǎng chǔ shān wài,qū rào hú guān shēn。
相去万馀里,遥传此夜心。xiāng qù wàn yú lǐ,yáo chuán cǐ yè xīn。
寥寥浦溆寒,响尽惟幽林。liáo liáo pǔ xù hán,xiǎng jǐn wéi yōu lín。
不知谁家子,复奏邯郸音。bù zhī shuí jiā zi,fù zòu hán dān yīn。
水客皆拥棹,空霜遂盈襟。shuǐ kè jiē yōng zhào,kōng shuāng suì yíng jīn。
羸马望北走,迁人悲越吟。léi mǎ wàng běi zǒu,qiān rén bēi yuè yín。
何当边草白,旌节陇城阴。hé dāng biān cǎo bái,jīng jié lǒng chéng yīn。

太湖秋夕

王昌龄

水宿烟雨寒,洞庭霜落微。shuǐ sù yān yǔ hán,dòng tíng shuāng luò wēi。
月明移舟去,夜静魂梦归。yuè míng yí zhōu qù,yè jìng hún mèng guī。
暗觉海风度,萧萧闻雁飞。àn jué hǎi fēng dù,xiāo xiāo wén yàn fēi。

赵十四兄见访

王昌龄

客来舒长簟,开閤延清风。kè lái shū zhǎng diàn,kāi gé yán qīng fēng。
但有无弦琴,共君尽尊中。dàn yǒu wú xián qín,gòng jūn jǐn zūn zhōng。
晚来常读易,顷者欲还嵩。wǎn lái cháng dú yì,qǐng zhě yù hái sōng。
世事何须道,黄精且养蒙。shì shì hé xū dào,huáng jīng qiě yǎng méng。
嵇康殊寡识,张翰独知终。jī kāng shū guǎ shí,zhāng hàn dú zhī zhōng。
忽忆鲈鱼鲙,扁舟往江东。hū yì lú yú kuài,biǎn zhōu wǎng jiāng dōng。