古诗词

题悟公禅室

陆畅

临坛付法十三春,家本长城若下人。lín tán fù fǎ shí sān chūn,jiā běn zhǎng chéng ruò xià rén。
芸阁少年应不识,南山钞主是前身。yún gé shǎo nián yīng bù shí,nán shān chāo zhǔ shì qián shēn。

陆畅

陆畅(约公元820年前后在世)字达夫,吴郡吴县(今苏州)人。生卒年均不详,约唐宪宗元和末年前后在世。初居蜀,尝为蜀道易一诗以美韦皋。元和元年,(公元806年)登进士第。时皋已没,有与之不悦者,诋所进兵器皆镂“定秦”字。畅上言“定秦”乃匠名,由是议息。为皇太子僚属。云安公主出降,畅为傧相,才思敏捷,应答如流。因吴语为宋若华所嘲,作《嘲陆畅》一诗。后官凤翔少尹。陆畅所作诗,全唐诗录存一卷。 陆畅的作品>>

猜您喜欢

云安公主下降

陆畅

云安公主贵,出嫁五侯家。yún ān gōng zhǔ guì,chū jià wǔ hóu jiā。
天母亲调粉,日兄怜赐花。tiān mǔ qīn diào fěn,rì xiōng lián cì huā。
催铺百子帐,待障七香车。cuī pù bǎi zi zhàng,dài zhàng qī xiāng chē。
借问妆成未,东方欲晓霞。jiè wèn zhuāng chéng wèi,dōng fāng yù xiǎo xiá。

惊雪

陆畅

怪得北风急,前庭如月辉。guài dé běi fēng jí,qián tíng rú yuè huī。
天人宁许巧,剪水作花飞。tiān rén níng xǔ qiǎo,jiǎn shuǐ zuò huā fēi。

闻早蝉

陆畅

落日早蝉急,客心闻更愁。luò rì zǎo chán jí,kè xīn wén gèng chóu。
一声来枕上,梦里故园秋。yī shēng lái zhěn shàng,mèng lǐ gù yuán qiū。

别刘端公

陆畅

连骑出都门,秋蝉噪高柳。lián qí chū dōu mén,qiū chán zào gāo liǔ。
落日辞故人,自醉不关酒。luò rì cí gù rén,zì zuì bù guān jiǔ。

新晴爱月

陆畅

野性平生惟爱月,新晴半夜睹婵娟。yě xìng píng shēng wéi ài yuè,xīn qíng bàn yè dǔ chán juān。
起来自擘纱窗破,恰漏清光落枕前。qǐ lái zì bāi shā chuāng pò,qià lòu qīng guāng luò zhěn qián。

云安公主出降杂咏催妆二首

陆畅

天上琼花不避秋,今宵织女嫁牵牛。tiān shàng qióng huā bù bì qiū,jīn xiāo zhī nǚ jià qiān niú。
万人惟待乘鸾出,乞巧齐登明月楼。wàn rén wéi dài chéng luán chū,qǐ qiǎo qí dēng míng yuè lóu。

云安公主出降杂咏催妆二首

陆畅

少妆银粉饰金钿,端正天花贵自然。shǎo zhuāng yín fěn shì jīn diàn,duān zhèng tiān huā guì zì rán。
闻道禁中时节异,九秋香满镜台前。wén dào jìn zhōng shí jié yì,jiǔ qiū xiāng mǎn jìng tái qián。

坐障

陆畅

白玉为竿丁字成,黄金绣带短长轻。bái yù wèi gān dīng zì chéng,huáng jīn xiù dài duǎn zhǎng qīng。
强遮天上花颜色,不隔云中语笑声。qiáng zhē tiān shàng huā yán sè,bù gé yún zhōng yǔ xiào shēng。

陆畅

劳将素手卷虾须,琼室流光更缀珠。láo jiāng sù shǒu juǎn xiā xū,qióng shì liú guāng gèng zhuì zhū。
玉漏报来过半夜,可怜潘岳立踟蹰。yù lòu bào lái guò bàn yè,kě lián pān yuè lì chí chú。

陆畅

甃玉编金次第平,花纹隐起踏无声。zhòu yù biān jīn cì dì píng,huā wén yǐn qǐ tà wú shēng。
几重便上华堂里,得见天人吹凤笙。jǐ zhòng biàn shàng huá táng lǐ,dé jiàn tiān rén chuī fèng shēng。

陆畅

宝扇持来入禁宫,本教花下动香风。bǎo shàn chí lái rù jìn gōng,běn jiào huā xià dòng xiāng fēng。
姮娥须逐彩云降,不可通宵在月中。héng é xū zhú cǎi yún jiàng,bù kě tōng xiāo zài yuè zhōng。

解内人嘲

陆畅

粉面仙郎选圣朝,偶逢秦女学吹箫。fěn miàn xiān láng xuǎn shèng cháo,ǒu féng qín nǚ xué chuī xiāo。
须教翡翠闻王母,不奈乌鸢噪鹊桥。xū jiào fěi cuì wén wáng mǔ,bù nài wū yuān zào què qiáo。

成都赠别席夔

陆畅

不值分流二江水,定应犹得且同行。bù zhí fēn liú èr jiāng shuǐ,dìng yīng yóu dé qiě tóng xíng。
三千里外情人别,更被子规啼数声。sān qiān lǐ wài qíng rén bié,gèng bèi zi guī tí shù shēng。

游城东王驸马亭

陆畅

城外无尘水间松,秋天木落见山容。chéng wài wú chén shuǐ jiān sōng,qiū tiān mù luò jiàn shān róng。
共寻萧史江亭去,一望终南紫阁峰。gòng xún xiāo shǐ jiāng tíng qù,yī wàng zhōng nán zǐ gé fēng。

望毛女峰

陆畅

我种东峰千叶莲,此峰毛女始求仙。wǒ zhǒng dōng fēng qiān yè lián,cǐ fēng máo nǚ shǐ qiú xiān。
今朝暗算当时事,已是人间七万年。jīn cháo àn suàn dāng shí shì,yǐ shì rén jiān qī wàn nián。
2312