古诗词

游茅山

杜荀鹤

步步入山门,仙家鸟径分。bù bù rù shān mén,xiān jiā niǎo jìng fēn。
渔樵不到处,麋鹿自成群。yú qiáo bù dào chù,mí lù zì chéng qún。
石面迸出水,松头穿破云。shí miàn bèng chū shuǐ,sōng tóu chuān pò yún。
道人星月下,相次礼茅君。dào rén xīng yuè xià,xiāng cì lǐ máo jūn。
杜荀鹤

杜荀鹤

杜荀鹤(846~904),唐代诗人。字彦之,号九华山人。汉族,池州石埭(今安徽石台)人。大顺进士,以诗名,自成一家,尤长于宫词。大顺二年,第一人擢第,复还旧山。宣州田頵遣至汴通好,朱全忠厚遇之,表授翰林学士、主客员外郎、知制诰。恃势侮易缙绅,众怒,欲杀之而未及。天祐初卒。自序其文为《唐风集》十卷,今编诗三卷。事迹见孙光宪《北梦琐言》、何光远《鉴诫录》、《旧五代史·梁书》本传、《唐诗纪事》及《唐才子传》。 杜荀鹤的作品>>

猜您喜欢

维扬逢诗友张乔

杜荀鹤

天下方多事,逢君得话诗。tiān xià fāng duō shì,féng jūn dé huà shī。
直应吾道在,未觉国风衰。zhí yīng wú dào zài,wèi jué guó fēng shuāi。
生计吟消日,人情醉过时。shēng jì yín xiāo rì,rén qíng zuì guò shí。
雅篇三百首,留作后来师。yǎ piān sān bǎi shǒu,liú zuò hòu lái shī。

秋晨有感

杜荀鹤

木叶落时节,旅人初梦惊。mù yè luò shí jié,lǚ rén chū mèng jīng。
钟才枕上尽,事已眼前生。zhōng cái zhěn shàng jǐn,shì yǐ yǎn qián shēng。
吟发不长黑,世交无久情。yín fā bù zhǎng hēi,shì jiāo wú jiǔ qíng。
且将公道约,未忍便归耕。qiě jiāng gōng dào yuē,wèi rěn biàn guī gēng。

秋日山中寄李处士

杜荀鹤

吾辈道何穷,寒山细雨中。wú bèi dào hé qióng,hán shān xì yǔ zhōng。
儿童书懒读,果粟树将空。ér tóng shū lǎn dú,guǒ sù shù jiāng kōng。
言论关时务,篇章见国风。yán lùn guān shí wù,piān zhāng jiàn guó fēng。
升平犹可用,应不废为公。shēng píng yóu kě yòng,yīng bù fèi wèi gōng。

晚泊金陵水亭

杜荀鹤

江亭当废国,秋景倍萧骚。jiāng tíng dāng fèi guó,qiū jǐng bèi xiāo sāo。
夕照残荒垒,寒潮涨古濠。xī zhào cán huāng lěi,hán cháo zhǎng gǔ háo。
就田看鹤劣,隔水见僧高。jiù tián kàn hè liè,gé shuǐ jiàn sēng gāo。
无限前朝事,醒吟易觉劳。wú xiàn qián cháo shì,xǐng yín yì jué láo。

钱塘别罗隐

杜荀鹤

故国看看远,前程计在谁。gù guó kàn kàn yuǎn,qián chéng jì zài shuí。
五更听角后,一叶渡江时。wǔ gèng tīng jiǎo hòu,yī yè dù jiāng shí。
吾道天宁丧,人情日可疑。wú dào tiān níng sàng,rén qíng rì kě yí。
西陵向西望,双泪为君垂。xī líng xiàng xī wàng,shuāng lèi wèi jūn chuí。

山中贻同志

杜荀鹤

君贫我亦贫,为善喜为邻。jūn pín wǒ yì pín,wèi shàn xǐ wèi lín。
到老如今日,无心愧古人。dào lǎo rú jīn rì,wú xīn kuì gǔ rén。
闭门非傲世,守道是谋身。bì mén fēi ào shì,shǒu dào shì móu shēn。
别有同山者,其如未可亲。bié yǒu tóng shān zhě,qí rú wèi kě qīn。

秋日怀九华旧居

杜荀鹤

吾道在五字,吾身宁陆沈。wú dào zài wǔ zì,wú shēn níng lù shěn。
凉生中夜雨,病起故山心。liáng shēng zhōng yè yǔ,bìng qǐ gù shān xīn。
烛共寒酸影,蛩添苦楚吟。zhú gòng hán suān yǐng,qióng tiān kǔ chǔ yín。
何当遂归去,一径入松林。hé dāng suì guī qù,yī jìng rù sōng lín。

江岸秋思

杜荀鹤

驱马傍江行,乡愁步步生。qū mǎ bàng jiāng xíng,xiāng chóu bù bù shēng。
举鞭挥柳色,随手失蝉声。jǔ biān huī liǔ sè,suí shǒu shī chán shēng。
秋稼缘长道,寒云约古城。qiū jià yuán zhǎng dào,hán yún yuē gǔ chéng。
家贫遇丰岁,无地可归耕。jiā pín yù fēng suì,wú dì kě guī gēng。

哭刘德仁

杜荀鹤

贾岛还如此,生前不见春。jiǎ dǎo hái rú cǐ,shēng qián bù jiàn chūn。
岂能诗苦者,便是命羁人。qǐ néng shī kǔ zhě,biàn shì mìng jī rén。
家事因吟失,时情碍国亲。jiā shì yīn yín shī,shí qíng ài guó qīn。
多应衔恨骨,千古不为尘。duō yīng xián hèn gǔ,qiān gǔ bù wèi chén。

经青山吊李翰林

杜荀鹤

何为先生死,先生道日新。hé wèi xiān shēng sǐ,xiān shēng dào rì xīn。
青山明月夜,千古一诗人。qīng shān míng yuè yè,qiān gǔ yī shī rén。
天地空销骨,声名不傍身。tiān dì kōng xiāo gǔ,shēng míng bù bàng shēn。
谁移耒阳冢,来此作吟邻。shuí yí lěi yáng zhǒng,lái cǐ zuò yín lín。

下第东归别友人

杜荀鹤

不得同君住,当春别帝乡。bù dé tóng jūn zhù,dāng chūn bié dì xiāng。
年华落第老,岐路出关长。nián huá luò dì lǎo,qí lù chū guān zhǎng。
芳草缘流水,残花向夕阳。fāng cǎo yuán liú shuǐ,cán huā xiàng xī yáng。
怀亲暂归去,非是钓沧浪。huái qīn zàn guī qù,fēi shì diào cāng làng。

秋宿诗僧云英房

杜荀鹤

贾岛怜无可,都缘数句诗。jiǎ dǎo lián wú kě,dōu yuán shù jù shī。
君虽是后辈,我谓过当时。jūn suī shì hòu bèi,wǒ wèi guò dāng shí。
溪浪和星动,松阴带鹤移。xī làng hé xīng dòng,sōng yīn dài hè yí。
同吟到明坐,此道淡谁知。tóng yín dào míng zuò,cǐ dào dàn shuí zhī。

送人宰吴县

杜荀鹤

海涨兵荒后,为官合动情。hǎi zhǎng bīng huāng hòu,wèi guān hé dòng qíng。
字人无异术,至论不如清。zì rén wú yì shù,zhì lùn bù rú qīng。
草履随船卖,绫梭隔水鸣。cǎo lǚ suí chuán mài,líng suō gé shuǐ míng。
唯持古人意,千里赠君行。wéi chí gǔ rén yì,qiān lǐ zèng jūn xíng。

读友人诗

杜荀鹤

君诗通大雅,吟觉古风生。jūn shī tōng dà yǎ,yín jué gǔ fēng shēng。
外却浮华景,中含教化情。wài què fú huá jǐng,zhōng hán jiào huà qíng。
名应高日月,道可润公卿。míng yīng gāo rì yuè,dào kě rùn gōng qīng。
莫以孤寒耻,孤寒达更荣。mò yǐ gū hán chǐ,gū hán dá gèng róng。

登山寺

杜荀鹤

山半一山寺,野人秋日登。shān bàn yī shān sì,yě rén qiū rì dēng。
就中偏爱石,独上最高层。jiù zhōng piān ài shí,dú shàng zuì gāo céng。
有果猿攀树,无斋鸽看僧。yǒu guǒ yuán pān shù,wú zhāi gē kàn sēng。
儒门自多事,来此复何能。rú mén zì duō shì,lái cǐ fù hé néng。