古诗词

出常山界使回有寄

杜荀鹤

自小即南北,未如今日离。zì xiǎo jí nán běi,wèi rú jīn rì lí。
封疆初尽处,人使却回时。fēng jiāng chū jǐn chù,rén shǐ què huí shí。
开口有所忌,此心无以为。kāi kǒu yǒu suǒ jì,cǐ xīn wú yǐ wèi。
行行复垂泪,不称是男儿。xíng xíng fù chuí lèi,bù chēng shì nán ér。
杜荀鹤

杜荀鹤

杜荀鹤(846~904),唐代诗人。字彦之,号九华山人。汉族,池州石埭(今安徽石台)人。大顺进士,以诗名,自成一家,尤长于宫词。大顺二年,第一人擢第,复还旧山。宣州田頵遣至汴通好,朱全忠厚遇之,表授翰林学士、主客员外郎、知制诰。恃势侮易缙绅,众怒,欲杀之而未及。天祐初卒。自序其文为《唐风集》十卷,今编诗三卷。事迹见孙光宪《北梦琐言》、何光远《鉴诫录》、《旧五代史·梁书》本传、《唐诗纪事》及《唐才子传》。 杜荀鹤的作品>>

猜您喜欢

乱后送友人

杜荀鹤

家枕三湘岸,门前即钓矶。jiā zhěn sān xiāng àn,mén qián jí diào jī。
渔竿壮岁别,鹤发乱时归。yú gān zhuàng suì bié,hè fā luàn shí guī。
岳暖无猿叫,江春有燕飞。yuè nuǎn wú yuán jiào,jiāng chūn yǒu yàn fēi。
平生书剑在,莫便学忘机。píng shēng shū jiàn zài,mò biàn xué wàng jī。

送紫阳僧归庐岳旧寺

杜荀鹤

紫衣明主赠,归寺感先师。zǐ yī míng zhǔ zèng,guī sì gǎn xiān shī。
受业恩难报,开堂影不知。shòu yè ēn nán bào,kāi táng yǐng bù zhī。
松风欹枕夜,山雪下楼时。sōng fēng yī zhěn yè,shān xuě xià lóu shí。
此际无人会,微吟复敛眉。cǐ jì wú rén huì,wēi yín fù liǎn méi。

冬末同友人泛潇湘

杜荀鹤

残腊泛舟何处好,最多吟兴是潇湘。cán là fàn zhōu hé chù hǎo,zuì duō yín xīng shì xiāo xiāng。
就船买得鱼偏美,踏雪沽来酒倍香。jiù chuán mǎi dé yú piān měi,tà xuě gū lái jiǔ bèi xiāng。
猿到夜深啼岳麓,雁知春近别衡阳。yuán dào yè shēn tí yuè lù,yàn zhī chūn jìn bié héng yáng。
与君剩采江山景,裁取新诗入帝乡。yǔ jūn shèng cǎi jiāng shān jǐng,cái qǔ xīn shī rù dì xiāng。

赠李镡

杜荀鹤

君行君文天合知,见君如此我兴悲。jūn xíng jūn wén tiān hé zhī,jiàn jūn rú cǐ wǒ xīng bēi。
只残三口兵戈后,才到孤村雨雪时。zhǐ cán sān kǒu bīng gē hòu,cái dào gū cūn yǔ xuě shí。
著卧衣裳难办洗,旋求粮食莫供炊。zhù wò yī shang nán bàn xǐ,xuán qiú liáng shí mò gōng chuī。
地炉不暖柴枝湿,犹把蒙求授小儿。dì lú bù nuǎn chái zhī shī,yóu bǎ méng qiú shòu xiǎo ér。

旅中卧病

杜荀鹤

秋来谁料病相萦,枕上心犹算去程。qiū lái shuí liào bìng xiāng yíng,zhěn shàng xīn yóu suàn qù chéng。
风射破窗灯易灭,月穿疏屋梦难成。fēng shè pò chuāng dēng yì miè,yuè chuān shū wū mèng nán chéng。
故园何啻三千里,新雁才闻一两声。gù yuán hé chì sān qiān lǐ,xīn yàn cái wén yī liǎng shēng。
我自与人无旧分,非干人与我无情。wǒ zì yǔ rén wú jiù fēn,fēi gàn rén yǔ wǒ wú qíng。

旅泊遇郡中叛乱示同志

杜荀鹤

握手相看谁敢言,军家刀剑在腰边。wò shǒu xiāng kàn shuí gǎn yán,jūn jiā dāo jiàn zài yāo biān。
遍搜宝货无藏处,乱杀平人不怕天。biàn sōu bǎo huò wú cáng chù,luàn shā píng rén bù pà tiān。
古寺拆为修寨木,荒坟开作甃城塼。gǔ sì chāi wèi xiū zhài mù,huāng fén kāi zuò zhòu chéng zhuān。
郡侯逐出浑闲事,正是銮舆幸蜀年。jùn hóu zhú chū hún xián shì,zhèng shì luán yú xìng shǔ nián。

赠秋浦张明府

杜荀鹤

君为秋浦三年宰,万虑关心两鬓知。jūn wèi qiū pǔ sān nián zǎi,wàn lǜ guān xīn liǎng bìn zhī。
人事旋生当路县,吏才难展用兵时。rén shì xuán shēng dāng lù xiàn,lì cái nán zhǎn yòng bīng shí。
农夫背上题军号,贾客船头插战旗。nóng fū bèi shàng tí jūn hào,jiǎ kè chuán tóu chā zhàn qí。
他日亲知问官况,但教吟取杜家诗。tā rì qīn zhī wèn guān kuàng,dàn jiào yín qǔ dù jiā shī。

杜荀鹤

风搅长空寒骨生,光于晓色报窗明。fēng jiǎo zhǎng kōng hán gǔ shēng,guāng yú xiǎo sè bào chuāng míng。
江湖不见飞禽影,岩谷时闻折竹声。jiāng hú bù jiàn fēi qín yǐng,yán gǔ shí wén zhé zhú shēng。
巢穴几多相似处,路岐兼得一般平。cháo xué jǐ duō xiāng shì chù,lù qí jiān dé yī bān píng。
拥袍公子休言冷,中有樵夫跣足行。yōng páo gōng zi xiū yán lěng,zhōng yǒu qiáo fū xiǎn zú xíng。

题庐岳刘处士草堂

杜荀鹤

仙境闲寻采药翁,草堂留话一宵同。xiān jìng xián xún cǎi yào wēng,cǎo táng liú huà yī xiāo tóng。
若看山下云深处,直是人间路不通。ruò kàn shān xià yún shēn chù,zhí shì rén jiān lù bù tōng。
泉领藕花来洞口,月将松影过溪东。quán lǐng ǒu huā lái dòng kǒu,yuè jiāng sōng yǐng guò xī dōng。
求名心在闲难遂,明日马蹄尘土中。qiú míng xīn zài xián nán suì,míng rì mǎ tí chén tǔ zhōng。

山中寄诗友

杜荀鹤

山深长恨少同人,览景无时不忆君。shān shēn zhǎng hèn shǎo tóng rén,lǎn jǐng wú shí bù yì jūn。
庭果自从霜后熟,野猿频向屋边闻。tíng guǒ zì cóng shuāng hòu shú,yě yuán pín xiàng wū biān wén。
琴临秋水弹明月,酒就东山酌白云。qín lín qiū shuǐ dàn míng yuè,jiǔ jiù dōng shān zhuó bái yún。
仙桂算攀攀合得,平生心力尽于文。xiān guì suàn pān pān hé dé,píng shēng xīn lì jǐn yú wén。

秋宿临江驿

杜荀鹤

南来北去二三年,年去年来两鬓斑。nán lái běi qù èr sān nián,nián qù nián lái liǎng bìn bān。
举世尽从愁里老,谁人肯向死前闲。jǔ shì jǐn cóng chóu lǐ lǎo,shuí rén kěn xiàng sǐ qián xián。
渔舟火影寒归浦,驿路铃声夜过山。yú zhōu huǒ yǐng hán guī pǔ,yì lù líng shēng yè guò shān。
身事未成归未得,听猿鞭马入长关。shēn shì wèi chéng guī wèi dé,tīng yuán biān mǎ rù zhǎng guān。

题瓦棺寺真上人院矮桧

杜荀鹤

天生仙桧是长材,栽桧希逢此最低。tiān shēng xiān guì shì zhǎng cái,zāi guì xī féng cǐ zuì dī。
一自旧山来砌畔,几番凡木与云齐。yī zì jiù shān lái qì pàn,jǐ fān fán mù yǔ yún qí。
回无斜影教僧踏,免有闲枝引鹤栖。huí wú xié yǐng jiào sēng tà,miǎn yǒu xián zhī yǐn hè qī。
今日偶题题似着,不知题后更谁题。jīn rì ǒu tí tí shì zhe,bù zhī tí hòu gèng shuí tí。

江下

杜荀鹤

蒙蒙烟雨蔽江村,江馆愁人好断魂。méng méng yān yǔ bì jiāng cūn,jiāng guǎn chóu rén hǎo duàn hún。
自别家来生白发,为侵星起谒朱门。zì bié jiā lái shēng bái fā,wèi qīn xīng qǐ yè zhū mén。
也知柳欲开春眼,争奈萍无入土根。yě zhī liǔ yù kāi chūn yǎn,zhēng nài píng wú rù tǔ gēn。
兄弟无书雁归北,一声声觉苦于猿。xiōng dì wú shū yàn guī běi,yī shēng shēng jué kǔ yú yuán。

投从叔补阙

杜荀鹤

吾宗不谒谒诗宗,常仰门风继国风。wú zōng bù yè yè shī zōng,cháng yǎng mén fēng jì guó fēng。
空有篇章传海内,更无亲族在朝中。kōng yǒu piān zhāng chuán hǎi nèi,gèng wú qīn zú zài cháo zhōng。
其来虽愧源流浅,所得须怜雅颂同。qí lái suī kuì yuán liú qiǎn,suǒ dé xū lián yǎ sòng tóng。
三十年吟到今日,不妨私荐亦成公。sān shí nián yín dào jīn rì,bù fáng sī jiàn yì chéng gōng。

赠张员外儿

杜荀鹤

张公一子才三岁,闻客吟声便出来。zhāng gōng yī zi cái sān suì,wén kè yín shēng biàn chū lái。
唤物舌头犹未稳,诵诗心孔迥然开。huàn wù shé tóu yóu wèi wěn,sòng shī xīn kǒng jiǒng rán kāi。
天生便是成家庆,年长终为间世才。tiān shēng biàn shì chéng jiā qìng,nián zhǎng zhōng wèi jiān shì cái。
月里桂枝知有分,不劳诸丈作梯媒。yuè lǐ guì zhī zhī yǒu fēn,bù láo zhū zhàng zuò tī méi。