古诗词

登天台寺

杜荀鹤

一到天台寺,高低景旋生。yī dào tiān tái sì,gāo dī jǐng xuán shēng。
共僧岩上坐,见客海边行。gòng sēng yán shàng zuò,jiàn kè hǎi biān xíng。
野色人耕破,山根浪打鸣。yě sè rén gēng pò,shān gēn làng dǎ míng。
忙时向闲处,不觉有闲情。máng shí xiàng xián chù,bù jué yǒu xián qíng。
杜荀鹤

杜荀鹤

杜荀鹤(846~904),唐代诗人。字彦之,号九华山人。汉族,池州石埭(今安徽石台)人。大顺进士,以诗名,自成一家,尤长于宫词。大顺二年,第一人擢第,复还旧山。宣州田頵遣至汴通好,朱全忠厚遇之,表授翰林学士、主客员外郎、知制诰。恃势侮易缙绅,众怒,欲杀之而未及。天祐初卒。自序其文为《唐风集》十卷,今编诗三卷。事迹见孙光宪《北梦琐言》、何光远《鉴诫录》、《旧五代史·梁书》本传、《唐诗纪事》及《唐才子传》。 杜荀鹤的作品>>

猜您喜欢

乱后山中作

杜荀鹤

自从天下乱,日晚别庭闱。zì cóng tiān xià luàn,rì wǎn bié tíng wéi。
兄弟团圞乐,羁孤远近归。xiōng dì tuán luán lè,jī gū yuǎn jìn guī。
文章甘世薄,耕种喜山肥。wén zhāng gān shì báo,gēng zhǒng xǐ shān féi。
直待中兴后,方应出隐扉。zhí dài zhōng xīng hòu,fāng yīng chū yǐn fēi。

旅寓书事

杜荀鹤

日日惊身事,悽悽欲断魂。rì rì jīng shēn shì,qī qī yù duàn hún。
时清不自立,发白傍谁门。shí qīng bù zì lì,fā bái bàng shuí mén。
中路残秋雨,空山一夜猿。zhōng lù cán qiū yǔ,kōng shān yī yè yuán。
公卿得见面,怀抱细难言。gōng qīng dé jiàn miàn,huái bào xì nán yán。

舟行晚泊江上寺

杜荀鹤

久劳风水上,禅客喜相依。jiǔ láo fēng shuǐ shàng,chán kè xǐ xiāng yī。
挂衲虽无分,修心未觉非。guà nà suī wú fēn,xiū xīn wèi jué fēi。
日沈山虎出,钟动寺禽归。rì shěn shān hǔ chū,zhōng dòng sì qín guī。
月上潮平后,谈空渐入微。yuè shàng cháo píng hòu,tán kōng jiàn rù wēi。

长林山中闻贼退寄孟明府

杜荀鹤

一县今如此,残民数不多。yī xiàn jīn rú cǐ,cán mín shù bù duō。
也知贤宰切,争奈乱兵何。yě zhī xián zǎi qiè,zhēng nài luàn bīng hé。
皆自干戈达,咸思雨露和。jiē zì gàn gē dá,xián sī yǔ lù hé。
应怜住山者,头白未登科。yīng lián zhù shān zhě,tóu bái wèi dēng kē。

泗上客思

杜荀鹤

痛饮复高歌,愁终不奈何。tòng yǐn fù gāo gē,chóu zhōng bù nài hé。
家山随日远,身事逐年多。jiā shān suí rì yuǎn,shēn shì zhú nián duō。
没雁云横楚,兼蝉柳夹河。méi yàn yún héng chǔ,jiān chán liǔ jiā hé。
此心闲未得,到处被诗磨。cǐ xīn xián wèi dé,dào chù bèi shī mó。

寄同人

杜荀鹤

尽与贫为患,唯余即不然。jǐn yǔ pín wèi huàn,wéi yú jí bù rán。
四方无静处,百口度荒年。sì fāng wú jìng chù,bǎi kǒu dù huāng nián。
白发生闲事,新诗出数联。bái fā shēng xián shì,xīn shī chū shù lián。
时情竟如此,不免却归田。shí qíng jìng rú cǐ,bù miǎn què guī tián。

下第出关投郑拾遗

杜荀鹤

丹霄桂有枝,未折未为迟。dān xiāo guì yǒu zhī,wèi zhé wèi wèi chí。
况是孤寒士,兼行苦涩诗。kuàng shì gū hán shì,jiān xíng kǔ sè shī。
杏园人醉日,关路独归时。xìng yuán rén zuì rì,guān lù dú guī shí。
更卜深知意,将来拟荐谁。gèng bo shēn zhī yì,jiāng lái nǐ jiàn shuí。

塞上

杜荀鹤

草白河冰合,蕃戎出掠频。cǎo bái hé bīng hé,fān róng chū lüè pín。
戍楼三号火,探马一条尘。shù lóu sān hào huǒ,tàn mǎ yī tiáo chén。
战士风霜老,将军雨露新。zhàn shì fēng shuāng lǎo,jiāng jūn yǔ lù xīn。
封侯不由此,何以慰征人。fēng hóu bù yóu cǐ,hé yǐ wèi zhēng rén。

别敬侍郎

杜荀鹤

交道有寒暑,在人无古今。jiāo dào yǒu hán shǔ,zài rén wú gǔ jīn。
与君中夜话,尽我一生心。yǔ jūn zhōng yè huà,jǐn wǒ yī shēng xīn。
所向未得志,岂惟空解吟。suǒ xiàng wèi dé zhì,qǐ wéi kōng jiě yín。
何当重相见,旧隐白云深。hé dāng zhòng xiāng jiàn,jiù yǐn bái yún shēn。

送青阳李明府

杜荀鹤

善政无惭色,吟归似等闲。shàn zhèng wú cán sè,yín guī shì děng xián。
惟将六幅绢,写得九华山。wéi jiāng liù fú juàn,xiě dé jiǔ huá shān。
求理头空白,离京债未还。qiú lǐ tóu kōng bái,lí jīng zhài wèi hái。
仍闻猿与鹤,都在一船间。réng wén yuán yǔ hè,dōu zài yī chuán jiān。

将游湘湖有作

杜荀鹤

一家相别意,不得不潸然。yī jiā xiāng bié yì,bù dé bù shān rán。
远作南方客,初登上水船。yuǎn zuò nán fāng kè,chū dēng shàng shuǐ chuán。
岳钟思冷梦,湘月少残篇。yuè zhōng sī lěng mèng,xiāng yuè shǎo cán piān。
便有归来计,风波亦隔年。biàn yǒu guī lái jì,fēng bō yì gé nián。

送姚庭圭

杜荀鹤

脱衣将换酒,对酌话何之。tuō yī jiāng huàn jiǔ,duì zhuó huà hé zhī。
雨后秋萧索,天涯晚别离。yǔ hòu qiū xiāo suǒ,tiān yá wǎn bié lí。
人生无此恨,鬓色不成丝。rén shēng wú cǐ hèn,bìn sè bù chéng sī。
未得重相见,看君马上诗。wèi dé zhòng xiāng jiàn,kàn jūn mǎ shàng shī。

投李大夫

杜荀鹤

自小僻于诗,篇篇恨不奇。zì xiǎo pì yú shī,piān piān hèn bù qí。
苦吟无暇日,华发有多时。kǔ yín wú xiá rì,huá fā yǒu duō shí。
进取门难见,升沉命未知。jìn qǔ mén nán jiàn,shēng chén mìng wèi zhī。
秋风夜来急,还恐到京迟。qiū fēng yè lái jí,hái kǒng dào jīng chí。

贻里中同志

杜荀鹤

乡里为儒者,唯君见我心。xiāng lǐ wèi rú zhě,wéi jūn jiàn wǒ xīn。
诗书常共读,雨雪亦相寻。shī shū cháng gòng dú,yǔ xuě yì xiāng xún。
贫贱志气在,子孙交契深。pín jiàn zhì qì zài,zi sūn jiāo qì shēn。
古人犹晚达,况未鬓霜侵。gǔ rén yóu wǎn dá,kuàng wèi bìn shuāng qīn。

江上送韦彖先辈

杜荀鹤

不易为离抱,江天即见鸿。bù yì wèi lí bào,jiāng tiān jí jiàn hóng。
暮帆何处落,凉月与谁同。mù fān hé chù luò,liáng yuè yǔ shuí tóng。
木叶新霜后,渔灯夜浪中。mù yè xīn shuāng hòu,yú dēng yè làng zhōng。
时难慎行止,吾道利于穷。shí nán shèn xíng zhǐ,wú dào lì yú qióng。
2851234567»