古诗词

赠临上人

杜荀鹤

不计禅兼律,终须入悟门。bù jì chán jiān lǜ,zhōng xū rù wù mén。
解空非有自,所得是无言。jiě kōng fēi yǒu zì,suǒ dé shì wú yán。
眼豁浮生梦,心澄大道源。yǎn huō fú shēng mèng,xīn chéng dà dào yuán。
今来习师者,多锁教中猿。jīn lái xí shī zhě,duō suǒ jiào zhōng yuán。
杜荀鹤

杜荀鹤

杜荀鹤(846~904),唐代诗人。字彦之,号九华山人。汉族,池州石埭(今安徽石台)人。大顺进士,以诗名,自成一家,尤长于宫词。大顺二年,第一人擢第,复还旧山。宣州田頵遣至汴通好,朱全忠厚遇之,表授翰林学士、主客员外郎、知制诰。恃势侮易缙绅,众怒,欲杀之而未及。天祐初卒。自序其文为《唐风集》十卷,今编诗三卷。事迹见孙光宪《北梦琐言》、何光远《鉴诫录》、《旧五代史·梁书》本传、《唐诗纪事》及《唐才子传》。 杜荀鹤的作品>>

猜您喜欢

将过湖南经马当山庙因书三绝

杜荀鹤

贪残官吏虔诚谒,毒害商人沥胆过。tān cán guān lì qián chéng yè,dú hài shāng rén lì dǎn guò。
只怕马当山下水,不知平地有风波。zhǐ pà mǎ dāng shān xià shuǐ,bù zhī píng dì yǒu fēng bō。

将过湖南经马当山庙因书三绝

杜荀鹤

九江连海一般深,未必船经庙下沈。jiǔ jiāng lián hǎi yī bān shēn,wèi bì chuán jīng miào xià shěn。
头上苍苍没瞒处,不如平取一生心。tóu shàng cāng cāng méi mán chù,bù rú píng qǔ yī shēng xīn。

梁王坐上赋无云雨

杜荀鹤

同是乾坤事不同,雨丝飞洒日轮中。tóng shì qián kūn shì bù tóng,yǔ sī fēi sǎ rì lún zhōng。
若教阴朗长相似,争表梁王造化功。ruò jiào yīn lǎng zhǎng xiāng shì,zhēng biǎo liáng wáng zào huà gōng。

小松

杜荀鹤

自小刺头深草里,而今渐觉出蓬蒿。zì xiǎo cì tóu shēn cǎo lǐ,ér jīn jiàn jué chū péng hāo。
时人不识凌云木,直待凌云始道高。shí rén bù shí líng yún mù,zhí dài líng yún shǐ dào gāo。

醉书僧壁

杜荀鹤

九华山色真堪爱,留得高僧尔许年。jiǔ huá shān sè zhēn kān ài,liú dé gāo sēng ěr xǔ nián。
听我吟诗供我酒,不曾穿得判斋钱。tīng wǒ yín shī gōng wǒ jiǔ,bù céng chuān dé pàn zhāi qián。

寄李隐居

杜荀鹤

自小栖玄到老闲,如云如鹤住应难。zì xiǎo qī xuán dào lǎo xián,rú yún rú hè zhù yīng nán。
溪山不必将钱买,赢得来来去去看。xī shān bù bì jiāng qián mǎi,yíng dé lái lái qù qù kàn。

和刘评事送海禅和归山

杜荀鹤

衲外元无象,言寻那路寻。nà wài yuán wú xiàng,yán xún nà lù xún。
问禅将底说,传印得何心。wèn chán jiāng dǐ shuō,chuán yìn dé hé xīn。
未了群山浅,难休一室深。wèi le qún shān qiǎn,nán xiū yī shì shēn。
伏魔宁是兽,巢顶亦非禽。fú mó níng shì shòu,cháo dǐng yì fēi qín。
观色风驱雾,听声雪洒林。guān sè fēng qū wù,tīng shēng xuě sǎ lín。
凡归是归处,不必指高岑。fán guī shì guī chù,bù bì zhǐ gāo cén。

御沟柳

杜荀鹤

律到御沟春,沟边柳色新。lǜ dào yù gōu chūn,gōu biān liǔ sè xīn。
细笼穿禁水,轻拂入朝人。xì lóng chuān jìn shuǐ,qīng fú rù cháo rén。
日近韶光早,天低圣泽匀。rì jìn sháo guāng zǎo,tiān dī shèng zé yún。
谷莺栖未稳,宫女画难真。gǔ yīng qī wèi wěn,gōng nǚ huà nán zhēn。
楚国空摇浪,隋堤暗惹尘。chǔ guó kōng yáo làng,suí dī àn rě chén。
如何帝城里,先得覆龙津。rú hé dì chéng lǐ,xiān dé fù lóng jīn。

和友人见题山居水阁八韵

杜荀鹤

池阁初成眼豁开,眼前霁景属微才。chí gé chū chéng yǎn huō kāi,yǎn qián jì jǐng shǔ wēi cái。
试攀檐果猿先见,才把渔竿鹤即来。shì pān yán guǒ yuán xiān jiàn,cái bǎ yú gān hè jí lái。
修竹已多犹可种,艳花虽少不劳栽。xiū zhú yǐ duō yóu kě zhǒng,yàn huā suī shǎo bù láo zāi。
南昌一榻延徐孺,楚国千钟逼老莱。nán chāng yī tà yán xú rú,chǔ guó qiān zhōng bī lǎo lái。
未称执鞭奔紫陌,惟宜策杖步苍苔。wèi chēng zhí biān bēn zǐ mò,wéi yí cè zhàng bù cāng tái。
笼禽岂是摩霄翼,润木元非涧下材。lóng qín qǐ shì mó xiāo yì,rùn mù yuán fēi jiàn xià cái。
鉴己每将天作镜,陶情常以海为杯。jiàn jǐ měi jiāng tiān zuò jìng,táo qíng cháng yǐ hǎi wèi bēi。
和君诗句吟声大,虫豸闻之谓蛰雷。hé jūn shī jù yín shēng dà,chóng zhì wén zhī wèi zhé léi。

乱后逢李昭象叙别

杜荀鹤

李生李生何所之,家山窣云胡不归。lǐ shēng lǐ shēng hé suǒ zhī,jiā shān sū yún hú bù guī。
兵戈到处弄性命,礼乐向人生是非。bīng gē dào chù nòng xìng mìng,lǐ lè xiàng rén shēng shì fēi。
却与野猿同橡坞,还将溪鸟共渔矶。què yǔ yě yuán tóng xiàng wù,hái jiāng xī niǎo gòng yú jī。
也知不是男儿事,争奈时情贱布衣。yě zhī bù shì nán ér shì,zhēng nài shí qíng jiàn bù yī。

马上行

杜荀鹤

五里复五里,去时无住时。wǔ lǐ fù wǔ lǐ,qù shí wú zhù shí。
日将家渐远,犹恨马行迟。rì jiāng jiā jiàn yuǎn,yóu hèn mǎ xíng chí。

长安道中有作

杜荀鹤

回头不忍看羸僮,一路行人我最穷。huí tóu bù rěn kàn léi tóng,yī lù xíng rén wǒ zuì qióng。
马迹蹇于槐影里,钓船抛在月明中。mǎ jì jiǎn yú huái yǐng lǐ,diào chuán pāo zài yuè míng zhōng。
帽檐晓滴淋蝉露,衫袖时飘卷雁风。mào yán xiǎo dī lín chán lù,shān xiù shí piāo juǎn yàn fēng。
子细寻思底模样,腾腾又过玉关东。zi xì xún sī dǐ mó yàng,téng téng yòu guò yù guān dōng。

赠质上人

杜荀鹤

枿坐云游出世尘,兼无瓶钵可随身。niè zuò yún yóu chū shì chén,jiān wú píng bō kě suí shēn。
逢人不说人间事,便是人间无事人。féng rén bù shuō rén jiān shì,biàn shì rén jiān wú shì rén。

题道林寺

杜荀鹤

身未立间终日苦,身当立后几年荣。shēn wèi lì jiān zhōng rì kǔ,shēn dāng lì hòu jǐ nián róng。
万般不及僧无事,共水将山过一生。wàn bān bù jí sēng wú shì,gòng shuǐ jiāng shān guò yī shēng。

旅舍遇雨

杜荀鹤

月华星彩坐来收,嶽色江声暗结愁。yuè huá xīng cǎi zuò lái shōu,yuè sè jiāng shēng àn jié chóu。
半夜灯前十年事,一时和雨到心头。bàn yè dēng qián shí nián shì,yī shí hé yǔ dào xīn tóu。