古诗词

送人游江南

杜荀鹤

满酌劝君酒,劝君君莫辞。mǎn zhuó quàn jūn jiǔ,quàn jūn jūn mò cí。
能禁几度别,即到白头时。néng jìn jǐ dù bié,jí dào bái tóu shí。
晚岫无云蔽,春帆有燕随。wǎn xiù wú yún bì,chūn fān yǒu yàn suí。
男儿两行泪,不欲等闲垂。nán ér liǎng xíng lèi,bù yù děng xián chuí。
杜荀鹤

杜荀鹤

杜荀鹤(846~904),唐代诗人。字彦之,号九华山人。汉族,池州石埭(今安徽石台)人。大顺进士,以诗名,自成一家,尤长于宫词。大顺二年,第一人擢第,复还旧山。宣州田頵遣至汴通好,朱全忠厚遇之,表授翰林学士、主客员外郎、知制诰。恃势侮易缙绅,众怒,欲杀之而未及。天祐初卒。自序其文为《唐风集》十卷,今编诗三卷。事迹见孙光宪《北梦琐言》、何光远《鉴诫录》、《旧五代史·梁书》本传、《唐诗纪事》及《唐才子传》。 杜荀鹤的作品>>

猜您喜欢

题开元寺门閤

杜荀鹤

一登高阁眺清秋,满目风光尽胜游。yī dēng gāo gé tiào qīng qiū,mǎn mù fēng guāng jǐn shèng yóu。
何处画桡寻绿水,几家鸣笛咽红楼。hé chù huà ráo xún lǜ shuǐ,jǐ jiā míng dí yàn hóng lóu。
云山已老应长在,岁月如波祗暗流。yún shān yǐ lǎo yīng zhǎng zài,suì yuè rú bō zhī àn liú。
唯有禅居离尘俗,了无荣辱挂心头。wéi yǒu chán jū lí chén sú,le wú róng rǔ guà xīn tóu。

出关投孙侍御

杜荀鹤

东归还著旧麻衣,争免花前有泪垂。dōng guī hái zhù jiù má yī,zhēng miǎn huā qián yǒu lèi chuí。
每岁春光九十日,一生年少几多时。měi suì chūn guāng jiǔ shí rì,yī shēng nián shǎo jǐ duō shí。
青云寸禄心耕早,明月仙枝分种迟。qīng yún cùn lù xīn gēng zǎo,míng yuè xiān zhī fēn zhǒng chí。
不为感恩酬未得,五湖闲作钓鱼师。bù wèi gǎn ēn chóu wèi dé,wǔ hú xián zuò diào yú shī。

送项山人归天台

杜荀鹤

因话天台归思生,布囊藤杖笑离城。yīn huà tiān tái guī sī shēng,bù náng téng zhàng xiào lí chéng。
不教日月拘身事,自与烟萝结野情。bù jiào rì yuè jū shēn shì,zì yǔ yān luó jié yě qíng。
龙镇古潭云色黑,露淋秋桧鹤声清。lóng zhèn gǔ tán yún sè hēi,lù lín qiū guì hè shēng qīng。
此中是处堪终隐,何要世人知姓名。cǐ zhōng shì chù kān zhōng yǐn,hé yào shì rén zhī xìng míng。

题衡阳隐士山居

杜荀鹤

闲居不问世如何,云起山门日已斜。xián jū bù wèn shì rú hé,yún qǐ shān mén rì yǐ xié。
放鹤去寻三岛客,任人来看四时花。fàng hè qù xún sān dǎo kè,rèn rén lái kàn sì shí huā。
松醪腊酝安神酒,布水宵煎觅句茶。sōng láo là yùn ān shén jiǔ,bù shuǐ xiāo jiān mì jù chá。
毕竟金多也头白,算来争得似君家。bì jìng jīn duō yě tóu bái,suàn lái zhēng dé shì jūn jiā。

题江寺禅和

杜荀鹤

江寺禅僧似悟禅,坏衣芒履住茅轩。jiāng sì chán sēng shì wù chán,huài yī máng lǚ zhù máo xuān。
懒求施主修真像,翻说经文是妄言。lǎn qiú shī zhǔ xiū zhēn xiàng,fān shuō jīng wén shì wàng yán。
出浦钓船惊宿雁,伐岩樵斧迸寒猿。chū pǔ diào chuán jīng sù yàn,fá yán qiáo fǔ bèng hán yuán。
行人莫问师宗旨,眼不浮华耳不喧。xíng rén mò wèn shī zōng zhǐ,yǎn bù fú huá ěr bù xuān。

题弟侄书堂

杜荀鹤

何事居穷道不穷,乱时还与静时同。hé shì jū qióng dào bù qióng,luàn shí hái yǔ jìng shí tóng。
家山虽在干戈地,弟侄常修礼乐风。jiā shān suī zài gàn gē dì,dì zhí cháng xiū lǐ lè fēng。
窗竹影摇书案上,野泉声入砚池中。chuāng zhú yǐng yáo shū àn shàng,yě quán shēng rù yàn chí zhōng。
少年辛苦终身事,莫向光阴惰寸功。shǎo nián xīn kǔ zhōng shēn shì,mò xiàng guāng yīn duò cùn gōng。

和友人寄长林孟明府

杜荀鹤

为政为人渐见心,长才聊屈宰长林。wèi zhèng wèi rén jiàn jiàn xīn,zhǎng cái liáo qū zǎi zhǎng lín。
莫嫌月入无多俸,须喜秋来不废吟。mò xián yuè rù wú duō fèng,xū xǐ qiū lái bù fèi yín。
寒雨旋疏丛菊艳,晚风时动小松阴。hán yǔ xuán shū cóng jú yàn,wǎn fēng shí dòng xiǎo sōng yīn。
讼庭闲寂公书少,留客看山索酒斟。sòng tíng xián jì gōng shū shǎo,liú kè kàn shān suǒ jiǔ zhēn。

戏赠渔家

杜荀鹤

见君生计羡君闲,求食求衣有底难。jiàn jūn shēng jì xiàn jūn xián,qiú shí qiú yī yǒu dǐ nán。
养一箔蚕供钓线,种千茎竹作渔竿。yǎng yī bó cán gōng diào xiàn,zhǒng qiān jīng zhú zuò yú gān。
葫芦杓酌春浓酒,舴艋舟流夜涨滩。hú lú biāo zhuó chūn nóng jiǔ,zé měng zhōu liú yè zhǎng tān。
却笑农家最辛苦,听蝉鞭马入长安。què xiào nóng jiā zuì xīn kǔ,tīng chán biān mǎ rù zhǎng ān。

登城有作

杜荀鹤

上得孤城向晚春,眼前何事不伤神。shàng dé gū chéng xiàng wǎn chūn,yǎn qián hé shì bù shāng shén。
遍看原上累累冢,曾是城中汲汲人。biàn kàn yuán shàng lèi lèi zhǒng,céng shì chéng zhōng jí jí rén。
尽谓黄金堪润屋,谁思荒骨旋成尘。jǐn wèi huáng jīn kān rùn wū,shuí sī huāng gǔ xuán chéng chén。
一名一宦平生事,不放愁侵易过身。yī míng yī huàn píng shēng shì,bù fàng chóu qīn yì guò shēn。

秋日山中寄池州李常侍

杜荀鹤

近来参谒陡生疏,因向云山僻处居。jìn lái cān yè dǒu shēng shū,yīn xiàng yún shān pì chù jū。
出为羁孤营粝食,归同弟侄读生书。chū wèi jī gū yíng lì shí,guī tóng dì zhí dú shēng shū。
风凋古木秋阴薄,月满寒山夜景虚。fēng diāo gǔ mù qiū yīn báo,yuè mǎn hán shān yè jǐng xū。
但得中兴知己在,算应身未老樵渔。dàn dé zhōng xīng zhī jǐ zài,suàn yīng shēn wèi lǎo qiáo yú。

辞杨侍郎

杜荀鹤

春在门阑秋未离,不因人荐只因诗。chūn zài mén lán qiū wèi lí,bù yīn rén jiàn zhǐ yīn shī。
半年宾馆成前事,一日侯门失旧知。bàn nián bīn guǎn chéng qián shì,yī rì hóu mén shī jiù zhī。
霜岛树凋猿叫夜,湖田谷熟雁来时。shuāng dǎo shù diāo yuán jiào yè,hú tián gǔ shú yàn lái shí。
西风万里东归去,更把愁心说向谁。xī fēng wàn lǐ dōng guī qù,gèng bǎ chóu xīn shuō xiàng shuí。

题汪氏茅亭

杜荀鹤

茅亭客到多称奇,茅亭之上难题诗。máo tíng kè dào duō chēng qí,máo tíng zhī shàng nán tí shī。
出尘景物不可状,小手篇章徒尔为。chū chén jǐng wù bù kě zhuàng,xiǎo shǒu piān zhāng tú ěr wèi。
牛畔稻苗新雨后,鹤边松韵晚风时。niú pàn dào miáo xīn yǔ hòu,hè biān sōng yùn wǎn fēng shí。
君今酷爱人间事,争得安闲老在兹。jūn jīn kù ài rén jiān shì,zhēng dé ān xián lǎo zài zī。

喜从弟雪中远至有作

杜荀鹤

深山大雪懒开门,门径行踪自尔新。shēn shān dà xuě lǎn kāi mén,mén jìng xíng zōng zì ěr xīn。
无酒御寒虽寡况,有书供读且资身。wú jiǔ yù hán suī guǎ kuàng,yǒu shū gōng dú qiě zī shēn。
便均情爱同诸弟,莫更生疏似外人。biàn jūn qíng ài tóng zhū dì,mò gèng shēng shū shì wài rén。
昼短夜长须强学,学成贫亦胜他贫。zhòu duǎn yè zhǎng xū qiáng xué,xué chéng pín yì shèng tā pín。

送僧归国清寺

杜荀鹤

吟送越僧归海涯,僧行浑不觉程赊。yín sòng yuè sēng guī hǎi yá,sēng xíng hún bù jué chéng shē。
路沿山脚潮痕出,睡倚松根日色斜。lù yán shān jiǎo cháo hén chū,shuì yǐ sōng gēn rì sè xié。
撼锡度冈猿抱树,挈瓶盛浪鹭翘沙。hàn xī dù gāng yuán bào shù,qiè píng shèng làng lù qiào shā。
到参禅后知无事,看引秋泉灌藕花。dào cān chán hòu zhī wú shì,kàn yǐn qiū quán guàn ǒu huā。

题汪明府山居

杜荀鹤

不似当官只似闲,野情终日不离山。bù shì dāng guān zhǐ shì xián,yě qíng zhōng rì bù lí shān。
方知薄宦难拘束,多与高人作往还。fāng zhī báo huàn nán jū shù,duō yǔ gāo rén zuò wǎng hái。
牛笛漫吹烟雨里,稻苗平入水云间。niú dí màn chuī yān yǔ lǐ,dào miáo píng rù shuǐ yún jiān。
羡君公退归欹枕,免向他门厚客颜。xiàn jūn gōng tuì guī yī zhěn,miǎn xiàng tā mén hòu kè yán。